Những chiếc đèn hình đóa hoa được bày biện xen kẽ với hoa tươi, tạo nên một khung cảnh xuân sắc tràn ngập giữa mùa đông.
Trên cây đàn dương cầm tam giác đặt ở cầu thang xoắn ốc, những giai điệu của bản Dạ khúc của Chopin đang tuôn chảy. Chiếc váy cưới của nữ nghệ sĩ dương cầm xòe rộng trên từng bậc thang, phủ đầy những cánh hồng đỏ, như thể một cơn mưa hoa hồng vừa trút xuống một vùng tuyết trắng không người.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ sau bức tường hoa ở hành lang tầng hai, Lê Sơ Huyền nâng ly champagne lên uống một ngụm, thuận miệng khen ngợi: "Chủ đề của buổi tiệc không tồi."
Mùi hương tuyết tùng bỗng nhiên che lấp mùi hương liệu thoang thoảng của sảnh tiệc, Lê Sơ Huyền không cần ngẩng đầu cũng biết người đến là ai.
Người đàn ông cao ngạo và lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh cô, nâng ly Tulip trong tay định chạm ly với cô.
Lê Sơ Huyền không nhúc nhích, "Lục tổng có vẻ quang minh chính đại quá rồi đấy."
Lục Sầm khẽ cong môi, cũng không ép buộc, ngửa đầu uống một ngụm champagne.
Góc nghiêng sắc bén, yết hầu gợi cảm chuyển động.
Lê Sơ Huyền thầm mắng trong lòng: Gã đàn ông chó má.
Bàn tay trắng trẻo thon dài đặt ly thủy tinh xuống, "Tôi cho rằng chào hỏi khi gặp mặt là lễ nghi cơ bản nhất."
"Anh thôi đi." Lê Sơ Huyền cười lạnh, mối quan hệ chột dạ như vậy của họ có thể xuất hiện trước mặt người khác sao?
Lễ nghi cơ bản cũng không áp dụng được.
Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lục Sầm: "Tối nay tôi không khuyến khích Lê tổng đi lại lung tung."
Lê Sơ Huyền đứng im, đứng bên bàn nhìn anh.
"Vậy nên, chị chơi chán rồi phải không?" Sau bức tường hoa, một giọng nam trẻ tuổi truyền đến.
Người phụ nữ cười khẽ, "Lâm Bài Tựa, lúc trước tôi đâu có hứa hẹn gì với cậu?"
"Thì sao chứ? Chị chán rồi à?" Tiếng giày cao gót lùi lại hai bước, sau đó là cả người bị đẩy vào tường, một bên tường hoa khẽ rung động.
Bước chân muốn rời đi của Lê Sơ Huyền căn bản không nhấc lên nổi, cô lặng lẽ ngồi lại chỗ cũ.
Lúc này mà đi ra ngoài, gặp phải vở kịch của người khác thì thật bất lịch sự!
Lục Sầm nhếch môi cười nhẹ, mặt Lê Sơ Huyền không biểu cảm nhìn anh.
"Cũng tạm, vẫn chưa chán," người phụ nữ cười nói, "Nhưng tôi không thích cảm giác không có giới hạn như thế."
"Tôi bị chị gọi thì đến, đuổi thì đi, như vậy còn chưa đủ có giới hạn sao?"
"Chị dẫn theo người mới mà không hề kiêng dè gì, tôi chỉ hỏi một câu cũng không được à?"
"Là tôi không đủ trẻ? Hay là trên giường tôi phục vụ chị không tốt?"
"Nói đi chứ?"
Từng câu chất vấn, chữ chữ đều là lên án.
"Vậy cậu tức giận là vì tôi dẫn theo người mới? Hay là vì không dẫn theo cậu?"
Lâm Bài Tựa im lặng.
Người phụ nữ vẫn bình tĩnh, giọng nói hơi lạnh như lớp hơi nước đọng trên thành ly thủy tinh trên bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!