Lê Sơ Huyền đặt ly nước có ga xuống, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh biết đấy, tôi đã hứa với bà nội là phải về chung cư uống canh bà nấu rồi."
Người đàn ông đứng dậy, cúi đầu cong môi cười, ôm lấy vòng eo rồi nhấc bổng cô lên, ấn lên lan can đá điêu khắc. Thân hình nóng bỏng áp sát, giọng nói trầm thấp: "Tôi cho người mang qua cho em."
Dứt lời, những nụ hôn dày đặc che trời lấp đất ập đến, dừng trên môi.
Bàn tay to lớn hơi lạnh véo lấy gáy cô, ép cô phải đáp lại.
Khống chế.
Chiếm hữu.
Không thể trốn thoát.
Cơ thể cô trôi nổi như rơi giữa những tầng mây, choáng váng không trọng lượng, không nắm bắt được điểm tựa.
Mãi cho đến khi cô không thở nổi, anh mới rời khỏi đôi môi đỏ của cô.
Lòng bàn tay cọ xát làn da mềm mại trên chiếc cổ tinh tế, người đang bị đè trên lan can khẽ run rẩy.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng v**t v* chiếc trâm ngọc trên đầu cô, cổ tay vừa động, trâm cài được rút ra. Mái tóc dài trong khoảnh khắc buông xõa, hương hoa diên vĩ quen thuộc trong tóc lan tỏa khắp khoang mũi.
"Ở lại." Giọng điệu không cho phép từ chối.
Bề ngoài con người Lê Sơ Huyền trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thực chất lại có đến chín mươi phần phản nghịch. Nếu không, cô cũng sẽ không bất chấp áp lực cực lớn mà qua lại xằng bậy với anh, tiếp tục duy trì mối quan hệ không thể thấy ánh sáng này.
Cho nên, cô nghiêng đầu cười nhẹ với anh, sau đó thẳng thừng từ chối.
Trên chuyến du thuyền trở về, người đàn ông lười biếng dựa vào chiếc sofa màu đen theo phong cách lạnh lùng, thần sắc uể oải, hứng thú chẳng còn bao nhiêu.
Đây là lần đầu tiên Lê Sơ Huyền ngồi trên du thuyền của anh. Cô khoanh tay đi dạo một vòng rồi bình luận: "Phong cách không giống với Bích Thủy Vân Gian lắm."
Lục Sầm không đáp lời, chỉ nhướng mí mắt nhìn cô một cái rồi lại cụp xuống.
Đầu ngón tay anh véo nhẹ cánh hoa dạ lan hương màu tím kiều diễm trên bàn trà.
Hương thơm trong không khí cũng là mùi dạ lan hương.
Quen thuộc mà xa lạ.
Đôi giày cao gót dừng lại trước mặt anh. Cô quỳ gối hai bên chân anh, ngồi lên đùi anh.
Nghiêng đầu lắc lắc mái tóc dài, cô thong thả ung dung cởi bỏ từng chiếc cúc áo khoác.
Anh chống đầu, cánh tay đặt lên tay vịn sofa, ngước mắt nhìn từng chiếc cúc áo được cởi ra, ánh mắt sâu thẳm.
Không có động tác gì, nhưng d*c v*ng vừa mới khó khăn lắm mới đè xuống được lại trỗi dậy.
Anh tự giễu cười, thần sắc mệt mỏi: "Không đủ thời gian."
Chiếc áo khoác của anh bị ném xuống đất, vòng eo nhỏ của cô khẽ lượn lờ: "Thật sao?"
Ngay sau đó, người đàn ông uể oải ngồi thẳng dậy, cánh tay dài ôm lấy eo cô, ghì chặt cô lên người. Tay trái anh véo lấy cằm cô chất vấn: "Còn muốn uống canh nữa không?"
Lê Sơ Huyền không trả lời, cô dâng lên đôi môi đỏ mọng.
Nóng bỏng, xâm chiếm, đảo khách thành chủ.
Khóa kéo của chiếc váy được kéo ra, lòng bàn tay lành lạnh lướt qua lưng, đếm từng đốt xương sống đi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!