Chương 13: Chẳng lẽ Lục tổng không cảm thấy

Ca nô không có người lái, Lục Sầm tự mình điều khiển. Khi ca nô rời xa bờ, tòa nhà câu lạc bộ hoa lệ với những ngọn đèn dầu dần thu nhỏ lại thành một điểm sáng, tựa như một vì sao trên bầu trời.

Lê Sơ Huyền nghịch hộp kẹo bạc hà trong tay, thản nhiên hỏi: "Anh thi bằng lái du thuyền khi nào vậy?"

Trừ thời đại học, một người đi Philadelphia, một người đi London, còn lại cô và Lục Sầm đều là bạn học cùng lớp. Gia thế tương đương nên những thứ cần học cũng xấp xỉ nhau, chỉ có việc thi bằng lái du thuyền này là cô không biết.

"Kỳ nghỉ hè năm 18 tuổi."

Lê Sơ Huyền trầm tư, kỳ nghỉ hè năm đó cô đang làm gì nhỉ?

Lục Sầm dường như đoán được cô đang nghĩ gì, lập tức cho cô câu trả lời: "Em đang lướt sóng ở đảo Fiji."

Lê Sơ Huyền nhìn gò má sắc bén của anh, cười cười, gằn từng chữ: "Lục tổng để ý tôi quá nhỉ."

"Chẳng lẽ Lê tổng thì không?"

Thời trung học, buổi sinh hoạt đầu tiên của học kỳ mới luôn là phần chia sẻ về những trải nghiệm trong kỳ nghỉ, đã đi đâu, tham gia hoạt động gì, học được những gì. Đối với một ngôi trường quý tộc, việc tham gia các trại hè, trại đông ở các quốc gia khác nhau là chuyện thường tình.

Nhưng Lê Sơ Huyền rất ít khi tham gia, Lục Sầm cũng vậy.

Mỗi lần Lục Sầm lên bục giảng kể về kỳ nghỉ của mình, Lê Sơ Huyền sẽ lén ghi nhớ rồi đi học theo. Cô cảm thấy Lục Sầm cũng làm điều tương tự.

Bởi vì có một lần, Lục Sầm đi trượt tuyết ở dãy Alps, Lê Sơ Huyền đi lặn biển ở Tahiti. Học kỳ sau liền đảo ngược, Lê Sơ Huyền đi trượt tuyết, Lục Sầm đi lặn biển.

Tóm lại là, một người biết cái gì thì người kia cũng phải biết, không ai chịu thua ai, họ luôn muốn đè đầu đối phương.

Chính vì sự giương cung bạt kiếm của họ mà không khí cạnh tranh trong lớp đã bị đẩy lên một tầm cao mới.

Có một kỳ nghỉ hè, Lục Sầm đã giành được huy chương vàng trong một cuộc thi thuyền buồm.

Khi đến lượt các bạn học khác lên phát biểu, Lục Sầm ghé sát tai cô, thấp giọng khiêu khích: "Bạn học Lê có biết chơi thuyền buồm không?"

Đương nhiên là cô không biết.

Thế nhưng, dưới ánh mắt khiêu khích của Lục Sầm, cô vẫn thong dong bước lên bục, nói rằng mình là người chơi đàn hạc của một dàn nhạc giao hưởng, kể về những trải nghiệm lưu diễn ở châu Âu trong kỳ nghỉ hè đó. Nói xong, cô khiêu khích nhìn lại Lục Sầm: Vậy bạn học Lục có biết chơi đàn hạc không? Có cơ hội tham gia lưu diễn không? Có thể bước lên Sảnh Vàng Vienna không?

Chàng thiếu niên lười biếng ngả người ra ghế, ngẩng đầu cười như không cười, đối diện với cô thiếu nữ đang hiếu thắng và tràn đầy khí thế.

Có lẽ, đó chính là khoảnh khắc của sự trưởng thành. Cả hai bắt đầu hiểu ra rằng, có những con đường đi đến một lúc nào đó tự khắc sẽ rẽ nhánh, không nhất thiết phải cố chấp đi mãi một con đường tối tăm đến cùng.

Vì vậy mà sau này, mối quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn hơn không ít. Mặc dù tâm lý muốn chèn ép đối phương chưa bao giờ nguôi ngoai, nhưng họ đã không còn chuyện gì cũng phải tranh giành một mất một còn.

Buông tha cho đối phương, cũng chính là buông tha cho chính mình.

"Sau này Lục tổng còn chơi thuyền buồm nữa không?"

"Thỉnh thoảng."

Lê Sơ Huyền cúi đầu cười, ném một viên kẹo bạc hà trong tay vào miệng: "Nghe nói môn thể thao thuyền buồm rất thử thách sức mạnh của eo và bụng, Lục tổng ở tuổi này rồi…"

"Lần sau em đừng xin tha là được."

Lê Sơ Huyền hừ lạnh. Đã không hợp nhau thì nửa câu cũng là thừa.

Ca nô chạy đến vị trí đã định, Lục Sầm ném cần câu: "Muốn ăn gì?"

"Sashimi mực." Cô liếc nhìn túi bánh mì, cô thầm nghĩ không ăn bánh mì là được.

Ánh mắt Lục Sầm cũng theo tầm nhìn của cô dừng lại trên túi bánh mì: "Bánh mì do đầu bếp trà chiều của Bích Thủy Vân Gian làm đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!