Thang máy yên tĩnh.
Lộ Xuyên biết mối quan hệ sau lưng của họ, dù sao thì những chiếc váy dạ hội cao cấp của Lê tổng vẫn là do anh ta đi sắp xếp, nên cũng không cảm thấy khó xử.
Ngược lại là Nghê Tâm, vì không biết mối quan hệ của họ, nên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển thang máy không dám lên tiếng, sợ khi hai người công kích nhau sẽ vạ lây đến mình.
Lê Sơ Huyền nhìn Lục Sầm một lúc lâu, rồi mở lời trước: "Anh ở đây làm gì?"
"Phỏng vấn của tạp chí kinh tế tài chính. Còn Lê tổng thì sao?" Giọng anh vẫn thanh lãnh như cũ.
Không có mùi thuốc súng như trong tưởng tượng, Nghê Tâm có chút bất ngờ.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn là, họ cũng đến đây để phỏng vấn cho tạp chí kinh tế tài chính.
Lục Sầm từ trong mắt Lê Sơ Huyền đã thấy được đáp án.
Lê Sơ Huyền không bận tâm đến chuyện phỏng vấn, cô cũng không ngờ hôm nay lại gặp Lục Sầm ở đây, cô thầm nghĩ đôi giày cao gót tám centimet vẫn là hơi thấp, khí thế cô đã thua một bậc trước anh rồi.
Cửa thang máy mở ra. Tổng biên tập đang cầm điện thoại gọi cho Cố Vi, khi nhìn thấy hai người mỗi người mang theo một trợ lý bước ra, thầm nghĩ phen này xong rồi.
Mãi cho đến khi trong điện thoại truyền đến giọng nói "số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy", trái tim đang treo lơ lửng của tổng biên tập cuối cùng cũng chết hẳn.
Tổng biên tập đành phải cất điện thoại đi, cười tiến lên chào hỏi và bắt tay với hai người.
"Lê tổng, chúng tôi đã chuẩn bị phòng trà, mời cô vào phòng khách nghỉ ngơi một chút."
Nghê Tâm đứng bên cạnh Lê Sơ Huyền, cười từ chối: "Cảm ơn, nhưng phòng trà thì không cần đâu ạ. Lê tổng rất bận, sau khi phỏng vấn xong còn có lịch trình khác, phiền các vị bắt đầu sớm một chút."
Những người ngồi đây đều là những con cáo già trên thương trường, làm sao không nhìn ra được không khí quỷ dị ở hiện trường?
Người của tòa soạn mặt cười đến méo xệch, nhưng Lê Sơ Huyền không hề lay động.
Lộ Xuyên, người luôn có EQ cao, một câu nói mỉm cười đã đẩy bầu không khí quỷ dị lên đến đỉnh điểm. Anh ta nói: "Tổng biên Lý có thể bắt đầu được chưa ạ? Lục tổng cũng rất bận, sau đó chúng tôi còn có hẹn."
Sự việc đã đến nước này, tổng biên tập chỉ có thể căng da đầu mà nói ra sự thật, rằng thời gian đã bị hẹn nhầm.
Nghê Tâm không ngờ chuyện này cũng có thể nhầm được, trong lòng thầm mắng đám vô dụng này.
Buổi phỏng vấn kinh tế tài chính này là do Lê tổng nể tình mà đồng ý. Cố tổng của thời trang Sông Băng đã nói với Nghê Tâm rằng bên tòa soạn sẽ liên hệ với cô ấyđể hẹn thời gian.
Vì lịch trình này được hẹn từ sớm, lịch trình tiếp theo của Lê tổng tạm thời chưa được sắp xếp. Cho nên lời nói ban đầu của Nghê Tâm là: "Các vị xác định thời gian rồi gửi email thông báo cho tôi là được, tôi sẽ sắp xếp vào lịch trình của Lê tổng. Nếu bên chúng tôi có thay đổi gì sẽ liên lạc qua điện thoại với các vị."
Sau khi nhận được email, cô ấy lập tức thêm lịch trình vào theo ngày đã hẹn trong email. Bây giờ cô ấy hối hận vì đã không xác nhận lại lần nữa. Ai mà ngờ được họ có thể gây ra một mớ hỗn độn lớn như vậy chứ?
Nghe xong lời giải thích của tổng biên tập, Lê Sơ Huyền vẫn giữ vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Cô chỉ khẽ đưa mắt nhìn Nghê Tâm.
Nghê Tâm đã theo cô ba năm, chỉ một ánh mắt đã lập tức hiểu ý.
Cô ấy mỉm cười nói: "Xin lỗi, vì tiếp theo Lê tổng đã có lịch trình khác, nên chúng tôi không tiện ở lại chờ thêm. Chúng ta đành phải hẹn lại vào một dịp khác vậy."
Tiểu Di, người phụ trách liên lạc với Nghê Tâm, thầm nghĩ Lê tổng thật quá rộng lượng, không hề nổi giận mà chỉ đồng ý hẹn lại. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, vội tiếp lời Nghê Tâm: "Cảm ơn Lê tổng. Chị Nghê, tôi sẽ liên lạc lại với chị sau nhé."
Nghê Tâm mỉm cười gật đầu.
Vị tổng biên tập và chủ biên đứng bên cạnh, mặt mày đã xám như tro, lòng chết lặng.
Lê Sơ Huyền dẫn Nghê Tâm quay gót rời đi.
Lục Sầm quay đầu lại liếc một cái, vừa hay bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Lê Sơ Huyền trong thang máy, ngay sau đó cửa thang máy đóng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!