Lúc xuống xe, Trang nữ sĩ lấy ra một chai Champagne Perrier
-Jouët Belle Epoque năm 2000.
Lê Sơ Huyền có chút kinh ngạc: "Có hẹn ai khác à mẹ?"
"Nhà hàng mới khai trương của chú Joe con." Trang nữ sĩ khoác tay Lê chủ tịch, dẫn đầu bước vào cửa.
Người chú Joe này Lê Sơ Huyền không có ấn tượng, nhưng sau khi vào cửa, cô biết bữa cơm không phải là trọng điểm, người chú này cũng không phải trọng điểm, mà trọng điểm là con trai của ông ấy.
Từ nhỏ Lê Sơ Huyền đã quen với những vũ đài danh lợi này, ngồi ở vị trí người cầm quyền của Lê thị cũng đã ba năm, đương nhiên sẽ không tin rằng những lời khách sáo của hai bên chỉ là những cuộc trò chuyện vu vơ. Mỗi một chữ mà giới thượng lưu nói ra luôn mang theo mục đích.
Giữa những lời khen ngợi của hai bên, Lê Sơ Huyền đại khái biết được đối phương là một đạo diễn chuyên làm phim tình cảm nghệ thuật, tuổi còn trẻ đã giành được không ít giải thưởng điện ảnh danh giá.
Nói qua nói lại, cuối cùng cũng đi đến mục đích chính. Trang nữ sĩ cười nói: "Hai đứa tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, chắc chắn sẽ có chuyện để nói, hay là thêm phương thức liên lạc đi."
Lê Sơ Huyền ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, hai bên thêm WhatsApp của nhau.
Người đàn ông đeo kính trông rất nho nhã, lịch sự đưa tay ra bắt nhẹ tay cô: "Có rảnh chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, cô Lê."
"Là vinh hạnh của tôi."
Nhà hàng cua này mở trên sườn núi, khung cảnh không tệ, được trang hoàng theo phong cách cổ kính.
Trên tường treo không ít tranh chữ của các danh gia.
Phòng ăn bán mở thông ra hành lang sân trong, giá sách bằng gỗ mộc lan khắc hoa đặt gần một ao nhỏ, cá koi bơi lội tung tăng.
Hôm nay nhà họ Lê đã bao trọn nhà hàng, ngoài họ ra không có ai khác.
Ba người ngồi xuống, một người phục vụ mặc sườn xám, tóc búi cao mang lên trà gừng.
Đợi người phục vụ đi rồi, Lê Sơ Huyền mới thở dài: "Con còn tưởng thật lòng mời con ăn cơm."
Trang Thư Tình đặt túi xách sang một bên: "Lời này không đúng, chỉ là thuận tiện thêm phương thức liên lạc thôi, đâu có bắt hai đứa phải cùng nhau ăn cơm trò chuyện đâu."
"Mommy con nói đúng đó, hơn nữa chàng trai này là mẹ tìm theo mẫu người con thích, nói chuyện vài lần là quen thôi."
Lê Sơ Huyền: "Nhưng con không thích người đeo kính."
Trang Thư Tình nhẹ giọng nói: "Ôi chao, quên mất đối thủ một mất một còn của A Nguyệt cũng đeo kính, thất sách rồi."
Lê Sơ Huyền: …
Trang Thư Tình nhận lấy tách trà gừng mà Lê Mãnh đưa qua: "Thực ra daddy và mommy cũng không phải nhất quyết ép con kết hôn, chẳng qua bao nhiêu năm nay con không tìm bạn trai thì thôi, bạn gái cũng không tìm, không phải công việc thì cũng là công việc. Tuổi chúng ta đã lớn, chúng ta vẫn hy vọng con có một người có thể cùng con đi hết cuộc đời, hỏi han ân cần chăm sóc con."
Bạn trai thì không có, nhưng bạn tình thì có. Cô thầm nói trong lòng.
"Mẹ cũng là tìm theo sở thích của con, dù sao có rảnh thì cứ nói chuyện, hợp thì đến, không hợp thì thôi."
"Giang Dật xuất thân từ gia đình thư hương, trong nhà không phải giáo sư đại học thì cũng là chuyên gia phục chế văn vật, nếu không cũng là trong lĩnh vực nghệ thuật, cũng xem như xứng với nhà họ Lê."
Nói đến mức này, cô cũng không có đường lui để phản bác, chỉ có thể gật đầu nói được.
Quan hệ giữa cô và Lục Sầm được giấu kín như bưng, hình tượng độc thân được xây dựng quá tốt. Bà nội cô cũng đã bóng gió hỏi qua, cô biết việc bị sắp xếp đi xem mắt là chuyện sớm muộn.
Cô cũng biết Giang Dật thực ra là một ứng cử viên rất đủ tiêu chuẩn. Ở Cảng Thành, trong giới kinh doanh, trừ nhà họ Lục ra, cô chọn ai cũng là cấp thấp so với gia đình cô. Làm chính trị ở tuổi này cũng chưa có thành tựu gì, hơn nữa nhà họ Lê làm chính trị cũng không ít, không cần liên minh tiền quyền. Lựa chọn cuối cùng cũng chỉ có thể là những gia đình nghệ thuật có truyền thống thư hương, ít nhất gen của thế hệ sau cũng sẽ không quá tệ.
Những món ăn đã được sắp xếp trước được mang lên, chủ đề này cứ thế mà lướt qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!