"Lần trước đến đây vẫn là hoa giấy, giờ đã đổi loại hoa khác rồi."
"Nhưng mà tường vi ở bên này đúng là hiếm thấy thật."
Mấy người họ bàn luận về bức tường hoa trong khu vườn nhỏ, may mắn là không có ý định vòng vào xem xét.
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa.
Đôi môi mỏng lùi lại, người đàn ông cười nhàn nhạt: "Lê tổng không chuyên tâm gì cả."
Đầu ngón tay cô đặt trên ngực anh, dùng sức chọc một cái. Lục Sầm dang tay lùi lại nửa bước, Lê Sơ Huyền vòng qua anh đi đến chiếc bàn trước vườn hoa, cầm lấy cặp kính của anh.
Cô xoay người, thong thả ung dung đeo nó lên cho anh.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, cười nhạt: "Vẫn là như vậy thuận mắt hơn."
Lưu manh có học thức trông rất thuận mắt.
Nụ cười của Lê Sơ Huyền càng thêm rạng rỡ: "Tối nay tôi không qua đâu."
Nói dứt lời, cô xoay người bỏ đi.
Cổ tay mảnh khảnh bị giữ chặt lại, một cú kéo, cả người cô dán vào người anh: "Lê tổng định nuốt lời sao?"
Cô tỏ vẻ tiếc nuối nhìn đôi mắt nhiễm băng sương của người đàn ông, tâm trạng bỗng nhiên rất tốt: "
Trước giờ tôi chưa bao giờ là người dễ nói chuyện. Anh cướp đi mảnh đất số 23 là do kỹ năng của tôi không bằng. Nhưng mà, con người ta, không thể vừa muốn cái này lại muốn cả cái kia được. Tham lam quá rồi đấy."
Lục Sầm cười lạnh, anh biết ngay mà.
"Vốn dĩ cướp của Lê tổng, tôi có chút áy náy, định gửi cho Lê tổng một tin tức, nếu đã như vậy, thì thôi vậy." Anh thuận theo mà buông tay.
Tin tức này có hữu dụng hay không khó mà nói, nhưng giờ phút này, Lê Sơ Huyền không muốn giằng co với anh.
"Vậy lần sau lại trao đổi nhé."
"À phải rồi," Từ trong túi Lê Sơ Huyền móc ra một chiếc khăn tay dệt hoa văn màu tím sẫm, vốn dĩ mang theo để lau mồ hôi, nhưng chưa dùng đến.
Chiếc khăn tay quấn quanh cổ tay rớm máu của anh. Ánh mắt anh dừng trên những ngón tay mảnh khảnh của cô đang thắt nút: "Vết thương nhỏ, không sao đâu."
Lê Sơ Huyền ngẩng đầu cười: "Tôi chỉ là không hy vọng có người hỏi Lục tổng làm sao bị thương, Lục tổng lại dùng lý do bị mèo cào thôi."
Chiếc Lexus LM rời khỏi câu lạc bộ Minh Nguyệt Loan.
Lê Sơ Huyền nhàn nhạt nói: "Thông báo cho tất cả mọi người trong dự án Lam Hải Loan, một tiếng sau họp."
Tòa nhà tập đoàn Lê thị, đúng 3 giờ chiều là thời gian trà chiều.
Những món tráng miệng tinh xảo và đĩa trái cây từ khách sạn năm sao được đưa lên phòng trà rộng 300 mét vuông ở tầng 53 của tòa nhà.
Các nhân viên tranh thủ lúc rảnh rỗi, tụm năm tụm ba ngồi quanh những chiếc bàn tròn nhỏ ăn bánh kem, trò chuyện.
Tiếng giày cao gót dồn dập đến gần. Monica dừng lại bên một chiếc bàn gần cửa sổ, tức giận nói: "Sếp vừa mới gửi thông báo một tiếng sau họp, mọi người còn ở đây vui vẻ thoải mái uống trà chiều à?"
Mọi người trên bàn tròn nhìn nhau, họ móc điện thoại ra xem email. "Toàn bộ nhóm dự án Lam Hải Loan họp?"
"Tại sao lại đột nhiên họp chứ?"
Monica đảo mắt: "Làm sao tôi biết được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!