Ở công viên có chàng trai chạy tới chạy tui mấy vòng vẫn không ngừng nghỉ, mồ hôi nhễ nhại chảy dọc trên gương mặt điển trai của anh, tuy
vậy nét mặt anh vẫn không có chút quan tâm nào đến sự khó chịu ướt nhẹp
của quần áo dính lên người. Những cô gái đi dạo buổi chiều ở đấy chỉ có
thể đứng bên ngoài thầm cảm thán vẻ đẹp của Ngô Vĩnh Kiên thôi, bởi vì
dáng vẻ cau có, bực bội của anh lúc này thật sự dọa người khác không dám đến gần.
Ngô Vĩnh Kiên từ từ giảm tốc độ lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ
về Hoài An. Nhiều lúc anh cảm thấy rất không cam lòng, tại sao anh cố
gắng nhiều như vậy Hoài An vẫn không có một chút mảy may quan tâm đến?
Có vài khi Ngô Vĩnh Kiên rất muốn xông vào người cô, tìm đến trái tim cô xem thử rốt cuộc trái tim của Hoài An làm bằng gì mà không biết động
lòng trước sự quan tâm chân thành của người khác. Người như anh chưa bao giờ theo đuổi một cô gái lâu đến thế, nhưng anh không cảm thấy tiếc
nuối tình cảm của mình, cũng như không hề hối hận bởi vì đã đặt tình cảm vào Hoài An. Bởi vì cô chính là người khiến Ngô Vĩnh Kiên biết thế nào
là tình yêu thật sự. Trước Hoài Anh đã từng có rất nhiều cô gái trở
thành người yêu của Ngô Vĩnh Kiên, anh không phải kiểu đàn ông thích
bông đùa với tình cảm của mình, trong các mối quan hệ yêu đương Ngô Vĩnh Kiên rất nghiêm túc. Lúc đó anh đã nghĩ một trong số họ có thể khiến
tình cảm của anh mãi mãi vững bền, mãi mãi chỉ yêu mình họ. Nhưng hẳn
nhiên không phải vậy, họ không phải là người Ngô Vĩnh Kiên thực lòng yêu thương.
Cho đến khi gặp Hoài An…
Mặc dù ngay từ khi gặp cô điều khiến Ngô Vĩnh Kiên chú ý chính là
nhan sắc của cô nhưng càng về sau anh càng phát hiện ra ở Hoài An có một cái gì đó đặc biệt rất khó miêu tả bằng lời, nếu đã vướng vào rồi nhất
định sẽ lún sâu đến mức không thể quay đầu bỏ chạy. Và anh, một kẻ ngốc
cứ nhất quyết đâm đầu vào cô, mặc dù biết Hoài An chẳng có chút tình cảm gì với mình nhưng Ngô Vĩnh Kiên vẫn ấp ủ hi vọng một ngày nào đó cô sẽ
rung động trước anh…
– Này anh gì đó ơi…
Ngô Vĩnh Kiên đang tập trung suy nghĩ rất nhiều chuyện nên nhất thời không biết có người gọi mình, đến khi cô gái trước mặt cứ liên tục khua chân múa tay làm phiền mới khiến Ngô Vĩnh Kiên chú ý.
– Có chuyện gì sao?
– Tôi có thể biết tên của anh chứ?
– Ngô Vĩnh Kiên.
– Tôi có thể mời anh đi uống nước không?
Lý Mỹ Hân âm thầm quan sát người đàn ông trước mặt, nhất thời không
thể đoán ra số tuổi của anh. Cô cứ nghĩ Ngô Vĩnh Kiên lớn tuổi hơn mình, chí ít cũng bằng tuổi Phan Đắc Thành, bởi vì dáng vẻ của Ngô Vĩnh Kiên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!