Ở trên giường Hoài An lăn qua lăn lại không ngừng, đến nỗi chiếc giường cũ kĩ phát ra những âm thanh kẽo kẹt rất khó nghe. Trên tay Hoài An là một xấp tiền polime mới cóng, cô thích thú cười tươi rói mãi vẫn không khép miệng lại được. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ Hoài An chỉ thích duy nhất hai mùi hương, đó là mùi của mẹ và mùi của tiền. Phải tự thừa nhận Hoài An rất mê tiền, nhưng cô biết cô không phải là người duy nhất thích tiền, trên đời này có ai không thích tiền đây.
Tiền có thể mua được mọi thứ mà, bạn là kẻ nghèo, bạn sẽ bị mọi người khinh bỉ. Nhưng sự việc sẽ ngược lại nếu bạn là một tên giàu có, đến lúc đó mọi người sẽ xúm lại vây quanh bạn ca ngợi không ngớt lời.
Đó là sự khác nhau giữa kẻ giàu và người nghèo. Chẳng hạn như Phan Đắc Thành
- người đã trả số tiền công này cho Hoài An, anh ta tài giỏi, anh ta giàu có. Anh ta có thể tự do vung tiền như rác, và người như Phan Đắc Thành sẽ không bao giờ phải lo lắng vấn đề cơm áo gạo tiền. Hoài An muốn trở nên giàu có không phải chỉ vì muốn cho mẹ một cuộc sống thật ấm no đầy đủ mà còn là vì một lý do khác nữa, đó là chứng minh cho những người từng khinh miệt cô phải hối hận.
Trước đây Hoài An từng thích một người, cũng có thể xem là lâu, bởi vì tình cảm đó kéo dài suốt hai năm trung học phổ thông của cô. Người ta học rất giỏi, tiêu chuẩn chọn nửa kia của Hoài An là phải giỏi hơn hoặc bằng cô, không được học kém hơn, đó là tiêu chuẩn đầu tiên quyết định những vấn đề tiếp theo. Ngoài ra người ta còn chơi bóng rổ rất cừ, mỗi lần nghỉ giải lao rảnh rỗi Hoài An lại đứng từ cửa sổ lớp học nhìn xuống sân bóng xem người ta úp bóng vào rổ đẹp mắt đến mức nào.
Việc Hoài An thích người ta ban đầu vốn không ai biết, tự dưng một hôm ở đâu lộ ra tin đồn Hoài An thường xuyên để ý Vũ Hoàng
- chính là nam sinh cô thầm mến, mặc cho Hoài An phẫn nộ với tin đồn đó thế nào thì mức độ lan truyền vẫn càng lúc càng tăng, khắp trường không ai không biết đến chuyện này. Vào giờ ra về hôm đó Vũ Hoàng đến tận lớp tìm Hoài An, đây là lần đầu tiên anh đến tìm cô, nhưng cô biết lí do của việc Vũ Hoàng xuất hiện ở đây chẳng hay ho gì.
- Anh xin lỗi, Hoài An, em không xứng với anh!
Khỏi phải nói tâm trạng Hoài An lúc đó đến cỡ nào đau thương, nhưng cô vốn là kiểu người không biểu lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài, cô của khi ấy đã mỉm cười và nói với anh rằng:
- Ơ anh hiểu lầm cái gì thế? Đã gọi là đồn mà anh cũng tin được à?
- Ừ, thế thì tốt.
Nghe Hoài An nói vậy Vũ Hoàng tưởng mình hiểu nhầm thật, gãi gãi mũi rồi gật đầu đi về. Đó là lần cuối cùng Hoài An gặp Vũ Hoàng. Gia đình của Vũ Hoàng là một gia đình có truyền thống lâu năm, tư tưởng "môn đăng hộ đối" vẫn còn xuất hiện trong đầu óc của họ, và nghiễm nhiên Vũ Hoàng đã xem Hoài An là một cô gái nghèo nàn không hợp với anh ta.
Thành tích học tập của Hoài An ngày một tiến bộ theo cấp số nhân, cô không chấp nhận việc bị người khác khinh thường, nhất định một ngày nào đó cô sẽ đến trước mặt Vũ Hoàng với thành tích vượt xa anh ta và một gia tài kếch sù và nói với anh ta rằng.
- Anh mới là không xứng với tôi!
Đó là suy nghĩ trước đây và hiện tại của Hoài An. Chính vì thế cô phải thật giỏi giang cũng thật giàu có!~~~~~
Ở một nơi khác bên trong căn phòng tối om chỉ thấy duy nhất một đốm lửa lập lòe lúc sáng lúc tối. Phan Đắc Thành đứng trước cửa sổ nhìn những chiếc xe phía đường lớn chạy ngược chạy xuôi như mắc cưỡi, ồn ào, tấp nập, nhưng vọng đến căn hộ ở tầng cao nhất này vẫn chỉ là yên tĩnh đến đáng sợ. Điếu thuốc trên tay Phan Đắc Thành mỗi giây cháy thêm một ít, nhưng anh vẫn chưa hút lấy lần nào, đôi lúc cơn nghiện thuốc lá nổi lên và anh lại kiềm chế bằng cách châm một điếu thuốc, để yên đó, một hơi cũng không hút. Không biết từ bao giờ anh có thói quen hút thuốc mỗi lúc suy nghĩ nhiều chuyện, muộn phiền lo âu quá nhiều thứ. Người ngoài thường nói Phan Đắc Thành thành đạt như vậy có gì mà phải lo lắng, chỉ cần đứng trên cao giương mắt khinh khi nhìn xuống những con thuyền nhỏ bé muốn đánh sập con thuyền to lớn mang tên Viễn Phan mà thôi. Thời gian mỗi lúc một trôi đi, Viễn Phan với sự dẫn dắt của Phan Đắc Thành cùng sự trợ giúp phía sau của ông nội mà ngày một phát triển hơn, có rất nhiều đối thủ cạnh tranh liên tục tìm cơ hội để lật đổ Viễn Phan nhưng mãi vẫn không thành.
Người ta hạnh phúc vì sự giàu có, vì sự nghiệp thăng tiến của mình, nhưng Phan Đắc Thành lại không cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Nói anh "được voi đòi tiên" cũng được, bởi vì anh chưa bao giờ cảm thấy thực sự hạnh phúc. Những việc anh đang làm là nghĩa vụ của cháu đích tôn, là việc mà Phan Đắc Thành bắt buộc phải làm cho nhà họ Phan.
Không gian đang yên tĩnh điện thoại trên bàn lại rung lên, Phan Đắc Thành không có thói quen đặt nhạc chuông, bởi điều đó thật phiền toái đối với anh.
- Anh nghe đây.
- Anh Thành này, chúng ta đi ăn tối với nhau được không?
- Ừ, đợi anh một lát.
Phan Đắc Thành dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn rồi cầm áo vest ra ngoài, để đi ăn tối với một người phụ nữ không hề khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Lý Mỹ Hân khoác tay Phan Đắc Thành kiêu kỳ bước vào nhà hàng sang trọng, cô cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của những người ở đây. Bởi Phan Đắc Thành và Lý Mỹ Hân khi đứng chung một chỗ rất xứng đôi vừa lứa, ai ai cũng phải ghen tỵ cả. Phan Đắc Thành kéo ghế cho Lý Mỹ Hân rồi mới vòng qua bàn ngồi vào chỗ của mình, anh đưa thực đơn về phía cô, đây là những việc hoàn toàn bình thường mỗi lần Phan Đắc Thành cùng Lý Mỹ Hân ra ngoài ăn tối.
- Anh này, sắp tới là sinh nhật của ba em đấy. Anh sẽ đến nhà em dùng một bữa cơm chứ? Gần đây anh không sang nhà em gì cả.
- Dạo này anh bận! Khi nào đến sinh nhật bác nhất định anh sẽ sang thăm bác trai bác gái.
Phan Đắc Thành trả lời rất điềm nhiên, bởi lý do đó là sự thật. Anh thuần thục dùng dao nĩa cắt bít tết trong đĩa rồi đổi đĩa của anh sang cho Lý Mỹ Hân, bản thân lại lấy đĩa của cô tiếp tục cắt bít tết. Lý Mỹ Hân rất vui vì những biểu hiện nhẹ nhàng mà tình cảm của Phan Đắc Thành, cô và anh quen biết nhau bao năm nay nhưng chưa bao giờ anh nổi giận với cô cả.
Lý Mỹ Hân cũng rất thích Phan Đắc Thành, anh là mẫu người cô hằng mơ ước từ nhỏ đến giờ, tìm được anh rồi Lý Mỹ Hân nhất định sẽ không buông tay. Thấy người đối diện cứ ngẩn ra nhìn mình mãi Phan Đắc Thành liền nhíu mày hỏi Lý Mỹ Hân.
- Sao em không ăn? Có phải thức ăn không hợp khẩu vị?
Bị anh nhìn như vậy Lý Mỹ Hân cảm thấy thật xấu hổ, cô biết anh rất ghét bị người khác nhìn chằm chằm khi đang ăn. Phan Đắc Thành từng nói việc làm đó sẽ khiến anh bị mất tự nhiên.
- À không phải, em ăn liền đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!