- Đã ăn gì chưa?
Hoài An gật đầu, nhưng Phan Đắc Thành lại không hài lòng khi nghe thấy bụng
cô biểu tình. Chết thật mà, sớm không réo, muộn không than, ngay lúc này lại tự thừa nhận mình đói là thế nào? Đúng là bụng phản chủ mà! Nếu bây giờ mà có một cái lỗ ở đây nhất định Hoài An sẽ nhảy xuống không do dự, xấu hổ quá đi mất!
- Ở trước mặt tôi sao em thích nói dối thế nhỉ?
- Không phải, thật ra lúc chiều tôi có ăn rồi nhưng bây giờ hơi đói tí...
Phan Đắc Thành không nói gì, chỉ gật đầu. Ánh mắt anh lướt quanh căn phòng,
tinh ý thế nào nhìn thấy mấy hộp thuốc bổ được xếp ở bàn học, tự dưng
lại thấy vui vui, quay sang bảo Hoài An thay quần áo rồi anh đưa đi ăn.
Một thành phố lớn khi về đêm sẽ không thiếu những quán ăn ngon lành, bản
thân Hoài An vẫn là một cô sinh viên bình thường, đương nhiên rất thích
đi đây đi đó hưởng thụ mấy món ăn hấp dẫn khác nhau. Thú thật bây giờ
Hoài An chỉ muốn lượn lờ các hàng quán ven đường để ăn vặt cho thỏa
thích thôi. Nhưng bên cạnh còn có Phan Đắc Thành, thôi vậy, cô đành bấm
bụng tiếc nuối vứt bỏ suy nghĩ ấy.
Trong xe Hoài An đã hỏi Phan Đắc Thành ăn gì chưa, anh trả lời rất thành thật vừa tan ca đã đến thăm cô, chính vì thế vẫn chưa có gì bỏ bụng. Cõi
lòng của Hoài An dâng lên một cảm giác không tên, có phải Phan Đắc Thành đang quan tâm đến cô? Mà khoan, dưa bở dạo này có rẻ quá không vậy?
Hoài An tạm thời gạt bỏ suy nghĩ vu vơ đó đi, nghiền ngẫm một lát sau đó
quay sang đề nghị Phan Đắc Thành đi ăn cơm tấm, cô nghĩ món đó ít nhất
có thể lấp đầy dạ dày của hai người.
Người chịu nhiệm vụ lái xe không có ý kiến gì nhiều, thuận theo ý Hoài An
đánh tay lái đến điểm ăn cơm tấm nổi tiếng. Vì chân bị thương nên Hoài
An đi lại có chút khó khăn, bất đắc dĩ cô phải níu lấy cánh tay Phan Đắc Thành, lí nhí nhờ anh giúp đỡ.
- Em nói gì? Tôi nghe chưa rõ.
Hiếm khi Hoài An chịu xuống nước nhờ vả Phan Đắc Thành, chính vì vậy nhìn bộ mặt của anh có vẻ hứng thú lắm. Hận một nỗi Hoài An không thể nhảy tới
cào nát mặt của anh ta, đồ độc ác không có lương tâm, ra tay nghĩa hiệp
một chút cũng kì kèo. Cho tôi mượn cánh tay của anh, nếu anh không muốn mình phải chờ tôi lê
lết từng bước.
- Vừa nói Hoài An vừa trưng ra vẻ mặt vô cùng tội nghiệp, Phan Đắc Thành không phải thần thánh, nhất định anh sẽ động lòng trắc
ẩn.
Phan Đắc Thành xoa xoa cằm, ra chiều suy tư ghê gớm lắm. Nhìn lại chân của Hoài An đúng là không nỡ bỏ mặc cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!