Việc Lý Hưng có mặt ở căn phòng này không phải là điều ông muốn, chủ bữa tiệc bỏ đi giữa chừng như vậy thực không nên chút nào. Nhưng tất cả là vì con gái. Trách thì trách Phan Đắc Thành quá cuốn hút phái nữ, trách thì trách Lý Mỹ Hân quá si mê Phan Đắc Thành. Chính vì vậy dù ghét Phan Đắc Thành đến mức nào Lý Hưng cũng không thể bỏ mặc Lý Mỹ Hân được. Từ lúc bước vào đây đến giờ Lý Hưng có thể thấy Phan Đắc Thành không hề hứng thú với việc đại sự tương lai của Lý Mỹ Hân và anh.
Chỉ cần một lúc nữa thôi, chỉ cần Phan Đắc Thành nói ra câu gì đó khiến Lý Mỹ Hân tổn thương chắc chắn Lý Hưng sẽ hủy ngay việc kết hôn lợi ích này lại, lợi ích không thể đặt lên trên con gái được.
- Nhưng Đắc Thành, chẳng lẽ cháu không định nghĩ đến tương lai của hai đứa sao?
- Ngô Bích Diệp sốt ruột thay con gái mình, ý của Phan Đắc Thành là thế nào chứ?
Phan Đắc Thành nghe thế thì xoa xoa cằm ra chiều suy tư, sau đó nhẹ tênh buông một câu.
- Mọi chuyện có phải còn quá sớm không?
Duy nhất một câu hỏi như vậy khiến toàn bộ những người ở đây thay đổi sắc mặt. Thiếu chút nữa Phan Đắc Minh đã kích động đến mức muốn giáng một bạt tai vào mặt Phan Đắc Thành để anh tỉnh ra. Nói như vậy chẳng khác nào Phan Đắc Thành muốn từ chối xây dựng tương lai cùng Lý Mỹ Hân, muốn hủy bỏ mối liên kết lợi ích này.
Sắc mặt Lý Hưng chuyển từ tái mét sang đỏ bừng vì nén giận, hai bàn tay ông nắm chặt lại đặt trên thành ghế, trầm giọng kiềm chế phẫn nộ nói với Phan Đắc Thành.
- Ý của cậu như thế là sao? Con gái của tôi có gì không tốt mà cậu cứ chần chừ mãi?
- Mỹ Hân là một cô gái rất tốt. Nhưng thú thật hiện tại cháu không nghĩ đến chuyện kết hôn, cháu còn rất nhiều chuyện phải làm.
- Rốt cuộc mày còn muốn con bé đợi đến khi nào? Chừng đó năm còn chưa đủ hay sao?
- Phan Đắc Minh tức giận lên tiếng, tức đến nỗi gân xanh hiện rõ trên trán.
Từ lâu Phan Đắc Minh đã rất vừa ý Lý Mỹ Hân, đối với ông Lý Mỹ Hân chính là con dâu tương lai của mình. Nhưng chịu thôi, nếu Phan Đắc Thành đã không muốn thì có trời cũng không thay đổi được. Lý Mỹ Hân vừa nhậm chức hai nhà đã gấp rút muốn bàn chuyện kết hôn há chẳng phải đều vì lợi ích của mỗi bên đấy sao? Nếu Phan Đắc Thành và Lý Mỹ Hân trở thành vợ chồng Tinh Thông nghiễm nhiên trở thành tài sản của Phan Đắc Thành, đến lúc đó anh muốn Tinh Thông trở thành công ty con của Viễn Phan cũng không ai có khả năng cấm cản. Trong khi Phan Đắc Thành chiếm Tinh Thông thì Lý Mỹ Hân sẽ được hưởng thụ cuộc sống an nhàn, không cần lo âu bất cứ chuyện gì của công ty. Nhà họ Phan muốn quyền lực thì nhà họ Lý muốn con gái của họ nhàn nhã.
Những tính toán như vậy Phan Đắc Thành sao có thể nghĩ không ra? Nhưng nhất định anh sẽ không để những chuyện đó thành hiện thực, vì anh không muốn kết hôn với người phụ nữ mình không yêu.
Khóe mắt Lý Mỹ Hân đỏ hồng, ươn ướt, thiết nghĩ nếu như lúc nãy Phan Đắc Thành bỏ đi sẽ tốt hơn. Ít nhất Lý Mỹ Hân sẽ không phải ngồi đây nghe những lời vô tâm của anh, Phan Đắc Thành đã từ chối cô, năm lần bảy lượt đều không chấp nhận cô mặc kệ sự phản đối của người lớn.
- Tóm lại là cậu muốn thế nào? Hủy hôn?
- Lý Hưng đã dần dần mất bình tĩnh, khó khăn lắm mới khống chế được bản thân.
- Cháu chỉ muốn kết hôn với người cháu yêu.
Lời nói này như cái gậy giáng mạnh vào đầu những người ở đây, riêng với Lý Mỹ Hân sự khẳng định của Phan Đắc Thành chẳng khác nào con dao sắc bén xuyên tạc không khí đâm thẳng vào tim cô. Lý Mỹ Hân cảm nhận được tim cô đang rỉ máu, thật đau đớn. Nói như vậy có nghĩa Phan Đắc Thành không yêu Lý Mỹ Hân, một sự thật tàn nhẫn làm sao, anh thật biết cách khiến cô đau lòng.
Ngay từ lúc Lý Mỹ Hân gặp mặt Phan Đắc Thành cô đã bị anh hớp hồn, sau đó liền say mê anh đến điên đảo. Cô biết trong lòng anh không có cô, nhưng chỉ là quá khứ, cô tin tương lai anh nhất định sẽ mềm lòng, sẽ đồng ý cho cô bước vào trái tim anh. Vậy mà hôm nay Phan Đắc Thành không chút lưu tình muốn bỏ rơi Lý Mỹ Hân, vì lý do anh không yêu cô, vì lý do anh chỉ muốn kết hôn với người anh yêu.
Phan Đắc Thành đứng dậy, cung kính gập người chín mươi độ cúi chào mọi người, sau đó không nói thêm lời nào quay lưng bỏ đi. Lý Hưng nhìn thấy rất rõ biểu hiện của Lý Mỹ Hân, rõ ràng đứa con gái ngu ngốc này còn muốn níu kéo Phan Đắc Thành.
- Khoan đã...
Vì câu nói của Lý Hưng mà Phan Đắc Thành dừng bước giây lát, anh đứng bất động ở đó như một pho tượng, đợi đối phương nói tiếp.
- Phan Đắc Thành, nếu cậu bước ra khỏi căn phòng này thì có nghĩa cậu đã bỏ qua một cơ hội lớn đấy! Hơn nữa tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.
Lời cảnh cáo của Lý Hưng anh hoàn toàn có thể hiểu, hậu quả sau khi Phan Đắc Thành rời khỏi đây là không thể lường trước được.
- Nếu vậy thật tiếc quá, cháu vẫn sẽ không thay đổi ý kiến của mình.
Nhưng Phan Đắc Thành là người đã nói một thì sẽ không có hai, lời đã nói ra anh nhất định không hối hận mà rút lại. Chỉ nói vậy thôi, sau đó Phan Đắc Thành tiêu sái rời khỏi. Khoảnh khắc anh bước qua cánh cửa cũng là lúc nước mắt Lý Mỹ Hân không kiềm được mà tuôn rơi.
"Phan Đắc Thành, đã có ai nói rằng anh thật sự rất tàn nhẫn với em chưa?..."
~~~~~
Vừa lên xe Phan Đắc Thành đã mệt mỏi ngả người ra ghế, hai mắt nhắm chặt lại, đồng thời hai ngón tay cũng mát
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!