Kể từ lần cãi vã gay gắt vào buổi trưa trên sân bóng rổ đó Ngô Vĩnh Kiên không hề xuất hiện trước mặt Hoài An nữa. Anh như mất tích khỏi cuộc sống của cô, ngôi trường Đại học nhìn vậy chứ cũng chẳng lớn là bao, thế mà hai người không hề gặp nhau lấy một lần. Điều đó có nghĩa Ngô Vĩnh Kiên không muốn chạm mặt Hoài An.
Nhưng hôm nay Ngô Vĩnh Kiên đã xuất hiện trước mặt Hoài An, với chiếc ô màu xanh đen và hai câu nói duy nhất anh đã muốn bỏ đi. Rốt cuộc anh đang muốn làm gì? Đối với Ngô Vĩnh Kiên mà nói Hoài An luôn cảm thấy có lỗi, việc cự tuyệt tình cảm của một chàng trai đến mức nhẫn tâm như vậy trước giờ Hoài An chưa làm với ai.
Đây là lần đầu tiên Hoài An tự xưng là "em" và gọi Ngô Vĩnh Kiên một tiếng "anh" tha thiết nhất, nhưng lời nói của cô chẳng hề khiến người ta thoải mái chút nào, ngược lại càng khiến trái tim Ngô Vĩnh Kiên tê tái.
- Anh biết em cảm thấy anh rất phiền, anh sợ em không vui, anh không dám đến trước mặt em. Thời gian qua chẳng phải anh đã không xuất hiện trước mặt của em sao? Hôm nay vì em mắc mưa nên anh chỉ muốn giúp đỡ một chút, như vậy cũng không được?
Có trời mới biết thời gian vừa qua Ngô Vĩnh Kiên đã phải khổ sở như thế nào, thỉnh thoảng không kiềm chế được anh lại đến thư viện nhìn Hoài An một chút, hoặc là đi ngang qua phòng học nơi Hoài An hay ngồi ôn bài. Chỉ đơn giản thế thôi, anh không hề đến trước mặt cô, bởi anh biết cô không thích nhìn thấy mặt anh.
Hoài An chết sững, đứng đó nửa ngày trời nhìn Ngô Vĩnh Kiên rời đi mà không thể thốt ra lời nào. Tự hỏi hai người làm sao lại đi đến mức này? Ngay cả việc gặp gỡ bình thường nhất như những người bạn Ngô Vĩnh Kiên và Hoài An cũng không làm được.
Mưa cứ mỗi lúc một lớn, càng ngày càng nặng hạt. Mà Hoài An vẫn đứng ở mái hiên đó, không hề có ý định rời đi. Cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, chủ yếu là về Ngô Vĩnh Kiên. Anh thật sự rất tốt, tuy còn tồn tại vài khuyết điểm nhưng vẫn là mẫu hình người yêu lý tưởng của các cô gái. Chỉ tiếc là, trong tim Hoài An chưa bao giờ có hình bóng của Ngô Vĩnh Kiên.
Mặc kệ anh cố gắng thế nào, mặc kệ Hoài An áy náy với anh bao nhiêu, không yêu vẫn là không yêu.
Ở phía đối diện cách quán cà phê không xa có chiếc ô tô đậu ở đó rất lâu rồi, bên trong xe có ánh lửa lập lòe, điếu thuốc vẫn còn đang cháy dở thì bị vứt ra ngoài, phút chốc đã bị nước mưa dập tắt. Người đàn ông sắc mặt không tốt, đánh tay lái lao vụt qua trước mắt Hoài An, cô không thấy người trong xe, nhưng ngược lại người đàn ông đó thấy rất rõ nét mặt của cô. ~~~~~
Buổi tiệc mừng sinh nhật năm nay của Lý Hưng được tổ chức rất hoành tráng, địa điểm là một khách sạn năm sao nổi tiếng. Có hai nguyên nhân khiến một người đàn ông không thích khoa trương mọi việc như Lý Hưng phải vung một số tiền không nhỏ vào buổi tiệc này. Thứ nhất chính là thể diện của nhà họ Lý, đây là lần đầu tiên Lý Hưng mở tiệc mừng sinh nhật của mình, vì năm nay ông đã sáu mươi tuổi nên Lý Mỹ Hân muốn buổi tiệc phải thật đặc biệt.
Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất đó là sau hôm nay Lý Hưng chính thức lui về hậu tuyến, nhường cho Lý Mỹ Hân toàn quyền quản lý công ty Tinh Thông.
Chính vì thế mà buổi tiệc này có sự xuất hiện của rất nhiều thương nhân có chỗ đứng trong thương trường, bọn họ đều đã cùng Lý Hưng hợp tác không ít lần trong các phi vụ làm ăn lớn nhỏ. Tất nhiên vẫn không thể thiếu đại diện của Viễn Phan, Phan Đắc Minh cùng con trai của ông, Phan Đắc Thành xuất hiện ngay khi buổi tiệc sắp bắt đầu.
Hai người đàn ông, một người trung niên tầm hơn năm mươi tuổi cùng một người thanh niên hai mươi sáu tuổi vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm của những cuộc bàn tán. Rất hiếm khi họ thấy Phan Đắc Minh xuất hiện, mấy năm nay ông ta đã lui về hậu tuyến, an nhàn hưởng thụ cuộc sống sung sướng. Vậy mà hôm nay không những Phan Đắc Thành đến mà cả Phan Đắc Minh cũng đi cùng, hai cha con nhà này rất ít khi cùng nhau ra ngoài.
- Ôi chao, lâu lắm rồi mới thấy cậu xuất hiện. Ông anh này sắp bị cậu lãng quên rồi phải không?
Lý Hưng lớn tuổi hơn Phan Đắc Minh nên nghiễm nhiên không cần phải xưng hô cung kính làm gì, ngược lại thái độ của Phan Đắc Minh rất khiêm nhường.
- Em nào dám quên anh đây... Chẳng qua dạo này sức khỏe em không tốt, anh cũng biết chúng ta đều đến tuổi đau ốm cả rồi. Mọi việc bên ngoài chẳng phải em đều giao cho con trai em, Đắc Thành, quản lí hay sao?
Hai người đàn ông bá vai nhau cười ha hả, mọi người xung quanh thấy cảnh này cũng cười theo ngưỡng mộ. Trong giới thương trường cạnh tranh khốc liệt không ai không biết đến mối thâm tình của hai nhà Lý và Phan, sự hợp tác lâu năm giữa hai công ty Tinh Thông và Viễn Phan đã tạo nên rất nhiều sóng gió cho những công ty khác. Và cũng không ai thấy lạ lẫm gì trước tình anh em của Lý Hưng và Phan Đắc Minh, hai người đàn ông đó gắn bó rất thân thiết với nhau.
- Đắc Thành, lâu quá không gặp anh.
Hôm nay Lý Mỹ Hân có mặt ở buổi tiệc với danh phận là một tân tổng giám đốc của Tinh Thông, không phải là cô con gái bình thường của Lý Hưng nữa. Cô diện một chiếc váy màu trắng bạc dài chấm gót, kiêu sa, lộng lẫy, trang sức trên người toàn là thứ đắt tiền của những thương hiệu nổi tiếng. Hơn bất cứ lúc nào, ngay tại thời điểm này, Lý Mỹ Hân đứng trước mặt Phan Đắc Thành hoàn toàn tương xứng với anh.
Người đàn ông tuấn tú, chững chạc, nét mặt nghiêm nghị cùng với cô gái xinh đẹp, đoan trang, gương mặt hiền dịu, hai người đứng chung một chỗ cực kì hài hòa.
Các cô gái xuất hiện trong buổi tiệc này chỉ có thể đứng từ xa tiếc nuối nhìn Phan Đắc Thành và thầm ngưỡng mộ sự may mắn của Lý Mỹ Hân thôi. Được Phan Đắc Thành để mắt đến là phước ba đời của Lý Mỹ Hân đấy.
- Hôm nay em rất đẹp.
Đây chỉ là một lời khen bình thường thôi, vậy mà khiến mặt mũi Lý Mỹ Hân đỏ ửng. Cô biết hôm nay anh sẽ đến, vì thế đã không tiếc thì giờ ngồi trước bàn trang điểm hai tiếng đồng hồ, Lý Mỹ Hân muốn mình thật xinh đẹp xuất hiện trước mặt Phan Đắc Thành. Cô muốn cho anh biết chỉ có cô mới xứng với anh, chỉ có cô mới thích hợp trở thành vợ của anh.
Thời gian qua Lý Mỹ Hân không dám tìm đến anh, bởi vì câu nói của anh ở quán cà phê hôm đó đã thể hiện rõ thái độ chán ghét rồi. Nếu Lý Mỹ Hân mặt dày đeo bám anh nhất định sẽ khiến Phan Đắc Thành phản cảm mà đá cô ra thật xa. Hôm nay gặp nhau ở đây rõ ràng Phan Đắc Thành đã không còn bận tâm chuyện cũ, thật không uổng công thời gian qua Lý Mỹ Hân kìm chế lòng mình không được chạy đến gặp anh.
- Cám ơn anh. Em cứ nghĩ hôm nay anh sẽ không đến.
Phan Đắc Thành ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ như muốn thiêu đốt cổ họng anh, đồng thời cũng lăng trì sự tỉnh táo. Tửu lượng của Phan Đắc Thành từ trước đến nay đều không tồi, vì bản thân anh là kẻ thương nhân mỗi ngày đều lăn lộn trên bàn rượu.
- Hửm? Sao có thể?
Anh biết Lý Mỹ Hân vẫn còn cảm thấy sợ sệt thái độ của anh ở quán cà phê ngày hôm đó, vì trước giờ anh đối xử với cô rất tốt, chưa bao giờ lên tiếng cảnh cáo hay răn đe. Nhưng Hoài An lại thuộc một vấn đề khác, tốt nhất nên làm rõ với Lý Mỹ Hân ngay từ đầu để sau này cô không gây rắc rối ảnh hưởng đến Phan Đắc Thành.
- Là do em nghĩ nhiều thôi.
Lý Mỹ Hân biết Phan Đắc Thành không muốn nhắc chuyện cũ nữa, bản thân cô cũng không muốn nhớ đến Mai Đoan Hoài An, cười đùa vài câu liền đổi đề tài sang nói chuyện khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!