Lý Mỹ Hân trước giờ luôn có cảm giác Phan Đắc Thành không phải người đàn ông bình thường. Bề ngoài lạnh lùng ít nói có vẻ như vô hại nhưng
thực chất rất nguy hiểm, có thể nhìn thấu suy nghĩ đối phương lúc nào
không hay. Kì thực Phan Đắc Thành là người đàn ông Lý Mỹ Hân yêu nhưng
cô luôn phải đề cao cảnh giác trước anh, biết đâu được một ngày nào đó
anh ra tay chỉ cần đẩy nhẹ một cái liền khiến cuộc đời Lý Mỹ Hân như rơi xuống vực thẳm. Anh là chỗ dựa của cô, tuy người ngoài nhìn vào đều
nghĩ đó là nơi an toàn tuyệt đối nhưng Lý Mỹ Hân biết đôi khi có chỗ dựa là Phan Đắc Thành còn nguy hiểm hơn so với việc không có chỗ dựa nào
cả.
Một mặt Phan Đắc Thành luôn chống lưng cho cô, dung túng cô làm
những việc trái đạo lí nhưng mặt khác anh đang ngầm cảnh cáo cô không
được đụng đến Hoài An. Điều đó có nghĩa Hoài An chính là giới hạn của sự chịu đựng của Phan Đắc Thành dành cho Lý Mỹ Hân. Nói cách khác nếu Lý
Mỹ Hân vượt qua giới hạn đó Phan Đắc Thành sẽ không do dự quay lưng với
cô.
Như lúc này đây, sau khi Phan Đắc Thành nhìn thấy Lý Mỹ Hân ngồi
trong quán cà phê không nói hai lời liền cử tài xế của mình vào giữ chân Lý Mỹ Hân không cho cô chạy trốn, còn bản thân anh đỡ Hoài An lên xe
rồi phóng xe đi mất. Lúc này Hoài An đã bất tỉnh không còn biết gì nữa.
Không hiểu bằng cách gì mà Phan Đắc Thành có thể biết rõ đường đến
phòng trọ của Hoài An trong khi anh chỉ xem qua thông tin nơi ở của cô
hai lần, thậm chí Phan Đắc Thành còn chưa đi qua nơi này lần nào. Chưa
đầy năm phút sau chiếc xe ô tô đen tuyền đã đỗ trước con hẻm nhỏ. Vì
thân hình Hoài An nhỏ bé cộng với cân nặng không bao nhiêu nên Phan Đắc
Thành bế cô dễ như không.
Giờ này trong phòng chỉ có mỗi Mỹ Hạnh, sau khi thấy Phan Đắc Thành
bế Hoài An đứng trước cửa thì thảng thốt không nói nên lời. Làm sao Phan Đắc Thành có thể xuất hiện ở đây? Người như anh đáng lẽ ra phải có mặt ở những nơi sang trọng chứ, sao có thể đến một nơi tầm thường như vậy?
Hơn nữa anh còn bế Hoài An trên tay, hai người này có quan hệ gì?… Một
loạt câu hỏi không có giải đáp xuất hiện trong đầu Mỹ Hạnh làm cô cứ
đứng chôn chân tại chỗ. Rõ ràng Phan Đắc Thành không hài lòng về biểu
hiện của Mỹ Hạnh, anh lên tiếng, lãnh đạm mà lịch sự.
– Cô có thể nhích người sang một bên để tôi bế Hoài An vào nhà được không?
Như một cái máy Mỹ Hạnh đứng sang một bên. Trong phòng có hai giường tầng, Phan Đắc Thành không biết giường Hoài An ở đâu nên tùy tiện đặt
cô xuống một chiếc giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!