Chương 145: "bộ Dạng Gì?"

Editor: Myy

___

Lục Bắc Xuyên là người thuộc trường phái hành động, đặc biệt là sau khi đã xác định được kẻ thù và mục đích của kẻ thù, từ trước đến nay đều không kiêng nể mặt mũi.

Lục thị từ sau khi Thẩm lão gia tử xâm nhập vào cuộc họp hội đồng quản trị liền không để ý mặt mũi Thẩm thị nữa. Nếu mục đích của Thẩm lão gia là đưa Lục Bắc Xuyên vào chỗ chết, vậy thì Lục Bắc Xuyên cũng không cần hư tình giả ý với ông ta.

Lục thị kết thúc các hợp đồng hợp tác với Thẩm thị, rút mọi vốn đầu tư, kéo một nhóm nhân viên kỹ thuật từ Thẩm thị về Lục thị. Hạng mục, nhân viên có năng lực, bất kể là phương diện nào Lục thị cũng đều đang chèn ép tập đoàn Thẩm thị.

Không có Lục thị chống lưng, cái công ty chỉ còn vỏ bề ngoài này rốt cục nổi lên mặt nước. Không có ngân hàng nào đồng ý cho họ mượn tiền, cũng không có ai muốn đầu tư và hợp tác với Thẩm thị. Ban quản lý hỗn loạn, nội bộ công ty rắc rối phức tạp, toàn bộ công ty chỉ biết trên làm dưới theo. Một cái công ty to như vậy lại liên tiếp đầu tư sai khiến lỗ hổng tài chính không còn cách nào lấp lại, uy tín bị hao mòn, dường như không thể hồi sinh được nữa.

Sau khi Thẩm lão gia nghe thấy tin tức này bệnh tim liền phát tác, được đưa vào bệnh viện. Thẩm Vi Nhân bỏ kịch bản xuống chạy từ đoàn làm phim đến bệnh viện thăm ông. Buổi tối, Thẩm lão gia ở trong phòng bệnh nắm lấy bàn tay Thẩm Vi Nhân, nước mắt tuôn đầy mặt.

"Vi Nhân, công ty rơi đến tình cảnh bây giờ là do ông sai, về sau ông không thể che chở cho cháu nữa rồi."

Thiết bị giám sát mạch đập tích tích vang lên, đường cong chập trùng.

Bệnh tim của Thẩm lão gia là bệnh cũ, vẫn luôn dựa vào uống thuốc để duy trì tình trạng sức khoẻ.

Thẩm Vi Nhân ngồi ở bên giường bệnh, cầm bàn tay tràn đầy nếp nhăn của Thẩm lão gia, nhỏ giọng nói: "Ông, sẽ không sao đâu, ông nhất định sẽ khoẻ lại mà."

Thẩm lão gia ngửa mặt thở dài, "Khoẻ lại thì sao? Công ty... công ty đã thành như thế kia. Chỉ trách ông, trách ông không thể sinh ra đứa con trai tốt quản lý công ty thay mình! Vi Nhân, lúc trước, nếu như cháu có thể thay ông tiếp quản công ty thì tốt biết bao, công ty cũng sẽ không trở thành như hiện tại. Nếu Thẩm thị phá sản, về sau cháu ở giới giải trí bị người khác khi dễ thì sao bây giờ?"

Thẩm Vi Nhân miễn cưỡng nở một nụ cười, "Ông, sẽ không sao mà, bây giờ cháu đã trụ vững bước chân ở giới giải trí rồi, không ai có thể khi dễ cháu đâu. Còn chuyện của công ty... bây giờ cũng không phải hoàn toàn không còn có đường lui. Giao tình của chúng ta và Lục gia đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, Bắc Xuyên sẽ không không niệm tình xưa, mà trước đó ông cũng chỉ là nhất thời bị Lục Thiếu Ngôn lợi dụng nên mới... Ông ơi, ông yên tâm, cháu đi tìm anh ấy, cháu sẽ tìm anh ấy nói rõ ràng chuyện này, Bắc Xuyên nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu!"

Thẩm lão gia nắm chặt tay của cô ta, mệt mỏi lắc đầu, "Vô dụng thôi. Ông hiểu Lục Bắc Xuyên, nó căn bản cũng không quan tâm mối quan hệ này. Từ khi Lục lão gia qua đời, Lục thị đối với Thẩm thị đã không còn được như xưa nữa. Ông biết, lúc đó Lục Bắc Xuyên chỉ là nể mặt ông nội nó mới giúp đỡ chúng ta một tay mà thôi, giờ Lão gia đi rồi, nó nào còn quan tâm nữa."

"Nhưng mà... chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được chứ ông, chẳng lẽ ngoại trừ Lục thị ra, chúng ta thật sự không còn biện pháp nào khác ạ?"

Thẩm lão gia nặng nề thở dài, lắc đầu.

"Năm đó nếu như cháu có thể gả cho Lục Bắc Xuyên thì tốt biết bao!"

Trong tiếng thở dài, Thẩm Vi Nhân nuốt mấy từ trong miệng định nói xuống, Thẩm lão gia chợp mắt nghỉ ngơi, cả phòng bệnh không ai nói chuyện.

Sau khi Thẩm lão gia ngủ say giấc, quản gia rời khỏi phòng bệnh, nhìn Thẩm Vi Nhân trong hành lang trầm mặc không nói gì, thở dài, "Tiểu thư, lời lão gia mới vừa nói cô không cần để ở trong lòng."

Quản gia đã phục vụ nhiều năm cho Thẩm gia, có vài lời cũng sẽ không tránh ông, vừa rồi câu 'Nếu như cháu có thể gả cho Lục Bắc Xuyên thì tốt biết bao' ông cũng nghe được.

Thẩm Vi Nhân miễn cưỡng nở một nụ cười, "Bác Trần, bác yên tâm, cháu không sao đâu, sẽ không để ở trong lòng."

"Lão tiên sinh cứ để tôi chăm sóc, nếu cô bận thì đi về nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi lái xe tiễn cô."

Đêm khuya đường xa, Thẩm Vi Nhân chỉ có một mình bác Trần cũng không yên lòng.

"Cảm ơn bác Trần."

Rời khỏi bệnh viện, Thẩm Vi Nhân để người đại diện xin phép đoàn làm phim nghỉ một tuần. Mặc dù cô là diễn viên chính, suất diễn nhiều, nhưng tin tức người trong nhà bị bệnh nặng cũng xác thực không thể từ chối. Mặc dù nói bây giờ khốn cảnh của Thẩm thị người người đều biết, nhưng đúng như Thẩm Vi Nhân nói, bây giờ địa vị của cô ta ở giới giải trí cũng không phải có thể tuỳ tiện đạp đổ.

Nhưng trong lòng Thẩm Vi Nhân cũng biết rõ, nếu như Thẩm thị cứ xuống dốc như vậy, về sau cô ta ở giới giải trí sẽ không còn kiên cường được như vậy.

Tựa ở ghế sau suy nghĩ hồi lâu, cô ta bấm gọi Lục Bắc Xuyên, nhưng kết quả nằm trong dự đoán của cô ta, căn bản gọi không thông.

Cô ta cầm điện thoại nhìn qua bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ xe, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Lục Bắc Xuyên gọi không nghe máy, Lục Thiếu Ngôn càng không thể gặp. Kẻ lòng lang dạ thú đó kể từ hôm lừa ông xé rách mặt với Lục thị liền không thấy đâu.

Nhưng Thẩm Vi Nhân không hiểu, vì sao lại như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!