Chương 6: Cậu Ngựa Thế

Sở Ân mơ thấy mộng đẹp cả đêm.

Khi tỉnh dậy, ánh nắng đã phủ kín phòng, tâm trạng của cô rất tốt, nằm dài trên giường duỗi lưng.

Sau đó cô chợt nhớ tới điều gì đó, gọi hệ thống: "Cậu có phụ trách phần phản hồi hậu mãi không?"

Hệ thống học tập: "Kí chủ, chào buổi sáng~ Xin hỏi đó là loại hậu mãi gì ạ?"

Sở Ân xoa tay mong đợi: "Hiệu quả của gói quà ác mộng siêu to khổng lồ đêm qua thế nào? Anh ta có sợ đến tè ra quần không?"

Hệ thống học tập: "... Ngại quá, chúng tôi không phải loại hệ thống có thú vui xấu xa này!"

Mặc dù đã bị cô càng ngày càng tha hóa!

Sở Ân thất vọng xuống giường.

Rửa mặt xong, cô vẫn mặc bộ đồng phục giản dị rộng thùng thình của trường Oái Văn ra khỏi phòng.

Sở Ân vừa mở cửa, đã thấy Sở Thu Thu diện một chiếc váy nhỏ xinh đẹp.

Cô ta thân mật kéo Sở Thật xuống cầu thang: "Anh à, xíu nữa em ngồi cùng xe đến trường với anh nhé? Em có mấy bài muốn hỏi anh."

Sở Thật từ chối cho ý kiến, gật đầu: "Ừ."

Cha mẹ Sở ngồi cạnh bàn ăn dưới tầng, nghe xong bèn ra chiều tán thưởng: "Thu Thu cố gắng như vậy đúng là làm cha mẹ bớt lo đi phần nào."

Sở Thu Thu nở nụ cười hiểu chuyện ngoan ngoãn.

Lúc Sở Ân đi xuống còn đắc ý liếc cô một cái.

Truyện Dị Năng

Quả nhiên cha mẹ vẫn yêu thích sự xuất sắc của mình nhất.

Tuy trong bữa tiệc trước đó anh trai đã làm cô ta mất mặt, nhưng nghĩ lại, có lẽ anh trai không thích cô ta dẫn nhiều người đến tìm, nếu không thì làm sao anh lại có thể đi thiên vị một Sở Ân chưa từng gặp mặt suốt mười năm cơ chứ?

Sở Ân không thèm nhìn cô ta, đi đến bên bàn ăn.

Sở Thật kéo một chiếc ghế cạnh mình ra: "Ngồi đây này."

Cô gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Sở Thật.

Sở Thu Thu lặng lẽ bĩu môi, cô chị gái nhà quê này không chỉ quê mùa mà còn y như cái cọc gỗ, ngay cả việc nũng nịu nói cảm ơn thôi cũng không biết.

Bình thường cha mẹ Sở rất bận, gia đình họ hiếm khi có dịp rảnh rỗi cùng tụ tập ăn cơm một chỗ.

Cha Sở ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn đám trẻ nhà mình trẻ trung xinh đẹp, tràn trề sức sống bèn vui mừng nói: "Cuối cùng Tiểu Ân cũng trở về, các con đều là người nhà họ Sở, sau này phải giúp đỡ, nương tựa lẫn nhau nhé."

Khuôn mặt Sở Ân và Sở Thật đều bình thản, chỉ có Sở Thu Thu ngọt ngào đáp lại: "Con biết rồi thưa cha! Bây giờ trình độ học vấn của chị gái còn chênh lệch so với chúng ta, bình thường chắc chắn sẽ không bắt kịp được tiến độ, nhưng con nhất định sẽ tận lực giúp đỡ chị ấy!"

Cha mẹ Sở vui vẻ gật đầu.

Sở Ân không hề phản ứng, cô không cần Sở Thu Thu giúp đỡ, cũng không nhận đứa em gái là cô ta.

Nhưng Sở Thật bên cạnh lại nhíu mày, anh cảm thấy những lời này của Sở Thu Thu cực kì chối tai.

"Sao lại chắc chắn không theo kịp?" Sở Thật mở miệng: "Anh thường xuyên thấy Tiểu Ân thức học đến mãi khuya mới ngủ."

Sở phu nhân kinh ngạc nhìn sang: "Tiểu Ân cũng nỗ lực đến vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!