Thiếu niên lặng lẽ đứng một lúc trong làn gió đêm tháng chín.
Mái tóc đen bị gió thổi tung, lộ ra vầng trán trắng bóc, ánh mắt hờ hững, nốt ruồi lệ nhàn nhạt nơi khóe mắt làm đôi mắt sắc sảo mềm mại đi đôi chút.
Ngũ quan của anh tinh xảo thâm thúy, trên người mặc một chiếc áo lụa đen tuyền, đứng lặng im hệt như một bức ảnh tạp chí được chụp vô cùng công phu.
Chỉ là trong giờ phút này, trên gương mặt nhân vật nam chính phảng phất có chút nghi hoặc.
Lục Chẩn cảm thấy rất kì lạ.
Anh không biết tại sao mình lại đến, cũng không rõ tại sao mình lại đi.
Sở Thật và Cố Thu Trạch về nước, nhà họ Sở mở tiệc mừng, thư mời đã sớm bị anh vứt bỏ.
Ông nội nói nhà họ Sở vừa nhận về một đứa con gái bằng tuổi anh, Lục Chẩn cũng không chút hứng thú.
Nhưng anh vẫn đến.
Đằng sau Cố Thu Trạch, bên cạnh rào chắn được chạm trổ trên tầng hai nhà họ Sở có một cô gái.
Dưới ánh đèn, cô gái lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ.
Lục Chẩn chỉ thấy cô rất trắng, gò má mềm mại, mái tóc đen buông xõa xuống, nhìn giống kiểu hiền lành, ngoan ngoãn mà anh vẫn thường thấy, song dường như lại có một loại hấp dẫn khó tả nào đó khiến Lục Chẩn vừa liếc mắt đã thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Gió thổi một lúc, Lục Chẩn đưa tay lên vuốt xương lông mày.
Dao rơi từ trên trời xuống, được tặng bom...! Gần đây nhiều chuyện vi diệu thật đấy.
Có lẽ anh cần vài ngày bình tĩnh lại.....
Lục Chẩn đi rồi, cả phòng khách nhà họ Sở yên tĩnh rất lâu.
Giới nhà giàu cũng phân chia cấp bậc.
Trong vòng tròn của bọn họ, nhà họ Lục là nhà đứng đầu ngọn Kim Tự Tháp với nguồn lực tài chính hùng hậu và nền móng vững chắc nhất.
Trước mắt, người nắm quyền ở nhà họ Lục vẫn là ông cụ Lục.
Thế hệ thứ hai nhà họ Lục bị bỏ trống, con trai trưởng chết sớm trong một vụ tai nạn xe hơi, chỉ còn một đứa con riêng không thể đặt lên bàn cân.
Thế hệ thứ ba nhà họ Lục lại có mỗi Lục Chẩn là con trai, nhắm mắt cũng biết anh chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế quyền lực.
Vậy nên đối với mấy loại tiệc rượu khác biệt về đẳng cấp như nhà họ Sở, Lục Chẩn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không ai dám hó hé điều gì.
Một lúc sau, tầng dưới mới ồn ào trở lại, các bậc bề trên tiếp tục xã giao như chưa có chuyện gì xảy ra.
Còn đám Sở Thu Thu và Phó Minh Huyên thì mừng hụt một phen, đừng nói là nói chuyện với Lục Chẩn, thậm chí còn không được gặp trực diện, mặt ai cũng ủ rũ xám xịt.
Trên tầng, Sở Ân lén thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay đầu, chợt thấy anh trai cũng vừa kết thúc trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
"?" Cô nghĩ, hóa ra anh trai đã ghét Lục Chẩn sớm như vậy sao?
Cố Thu Trạch đã quen với kiểu của Lục Chẩn, anh quay đầu nhìn Sở Ân mỉm cười: "Người nổi tiếng của khối các em, em biết không?"
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rạng ngời của Sở Ân không hề dao động: "Em không biết, không cùng lớp."
Bề ngoài Sở Thật bình tĩnh, nội tâm lại vô cùng vui vẻ—— Em gái không học chung lớp với thằng khốn kiếp kia, an toàn hơn không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!