Trong bóng tối, Lục Chẩn cuối cùng cũng có thể không cần bận tâm đến ánh mắt nữa.
Không cần giả bộ không thích trước mặt người khác, cũng không cần phải tự lừa dối bản thân.
Anh nhìn cô.
Dùng ánh mắt phác họa hình dáng gần trong gang tấc, hệt như bệnh nhân nhịn đói lâu ngày, đôi đồng tử đen đến mức tỏa sáng.
Trong phòng học mỗi tầng đều có người reo hò, do mất điện đột ngột nên bầu không khí học tập ban đầu đã bị phá vỡ, đám học sinh dĩ nhiên có thể giở thói ngang ngược.
Phía xa càng ồn ào thì góc này càng có vẻ yên tĩnh.
Lục Chẩn ôm cô trong bóng tối, nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô từng chút một.
Sở Ân chưa từng nói mình sợ tối, nhưng Lục Chẩn biết rõ.
Anh nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, cuối cùng đoán đại khái là do bị lạc khi còn nhỏ.
Một đứa nhỏ như vậy không biết đã trải qua những gì sau khi bị bắt cóc, có lẽ từng ở trong một gian phòng đen kịt không thấy ánh sáng đã trở thành nỗi ám ảnh cả đời của Sở Ân.
Vì vậy, sau lần đầu tiên phát hiện, mỗi khi trời tối, Lục Chẩn đều sẽ để lại một ngọn đèn ngủ..... Tuy lúc đó đối với cô mà nói, bị nhốt bên cạnh anh cũng tăm tối tựa như không có mặt trời.
Lục Chẩn lại nếm được vị cay đắng.
Yêu ghét ngăn cách một đời, hết thảy đều biến thành hy vọng xa vời.
Bởi vì sợ, hô hấp Sở Ân hơi hỗn loạn.
Trong màn đêm, hơi thở ngọt ngào lướt qua cổ anh, không ai biết giờ phút này quai hàm của Lục Chẩn đã căng thẳng thành cái dạng gì.
Đại khái Sở Ân vẫn chưa lấy lại tinh thần, khả năng cũng không nghe thấy những lời anh tự lẩm bẩm ban nãy, nếu không chắc là bây giờ cô đã đẩy anh ra rồi đùng đùng bỏ đi.
Lục Chẩn vô cùng trân trọng giây phút này, thậm chí còn cảm ơn bóng tối thình lình buông xuống.
Để anh trở thành người duy nhất cô có thể dựa vào lúc này.
Tiếc là mạch điện nhanh chóng được sửa chữa, đèn led trên đỉnh đầu phát ra chút âm thanh luồng điện.
Lục Chẩn rất muốn hỏi.
Cậu thích người kia à? Anh ta tốt lắm sao?
Nhưng anh nhắm mắt lại, kìm nén đau thương đang trào dâng trong tim, sau đó kiềm chế từ từ buông cô ra.
Trước khi có điện lại bèn quay người rời đi.
Một phút sau, "tạch" một tiếng, cả thế giới lại sáng rực.
Trong phòng học phía xa, đám học sinh thở dài thất vọng.
Mí mắt Sở Ân cảm nhận được ánh sáng, thật lâu sau mới tỉnh táo lại, chậm rãi chậm rãi mở mắt ra.
Nhiều người bước ra hành lang, thấy cô đang đứng một mình trong cầu thang, kinh ngạc hỏi: "Chị Ân—— Chị ở một mình à? Vừa rồi chị không sợ chứ?"
Mặt Sở Ân hơi tái nhợt, nhưng nhịp tim đã trở lại bình thường, cô gật đầu: "Có chút chút."
Sống hai kiếp, cô chưa bao giờ nói với ai về nỗi sợ bóng tối và tại sao cô lại sợ tối như vậy.
Khi lạc đường lúc còn nhỏ, cô được đưa đến nhà họ Vương, sau bởi vì khó bảo nên chịu rất nhiều khổ sở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!