"Mấy nay con bị sao vậy? Cơ thể thật sự không có vấn đề gì hả?"
Ông cụ Lục ngồi trên sofa, khuôn mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn cháu trai vẫn khó nén được lo âu.
Lục Chẩn ngồi ngay ngắn ở đối diện, vẻ mặt hờ hững: "Con xin lỗi, ông nội, đã không sao nữa rồi."
"Hồ đồ!" Ông cụ Lục nạt một tiếng, nện cây gậy bằng gỗ lê trong tay xuống: "Có chuyện gì hay không con có thể tự phán đoán được sao? Phải để bác sĩ đến kiểm tra!"
Lục Lân Uyên ngồi bên vội vã ra giảng hòa: "Cha, cha đừng lo lắng—— A Chẩn đã lớn như vậy rồi, nó tự biết rõ tình trạng của bản thân."
Ông cụ Lục cũng là quan tâm tắc loạn[1].
Lục Chẩn ưu tú từ nhỏ đến lớn, các phương diện đều hoàn toàn phù hợp với kỳ vọng và yêu cầu của ông về người thừa kế tương lai.
Nhưng lần này không hiểu tại sao người vẫn luôn điềm tĩnh trưởng thành lại có tình trạng cực kì không bình thường nhiều ngày liên tiếp.
[1] Quan tâm tắc loạn: quan tâm nhiều khiến tâm lý dễ bị nhiễu loạn, mất khả năng phán đoán và không thể tập trung được.
Lục Chẩn yên lặng ngồi đối diện.
Từ góc độ này, anh ngồi ngược sáng, gò má mơ hồ chìm trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.
Mái tóc đen sạch sẽ của thiếu niên hơi dài, vài sợi tóc rối rơi giữa chân mày, nom có phần hỗn độn, tùy ý.
Vẫn là đại thiếu gia lạnh nhạt cao quý nhà họ Lục, nhưng ông cụ Lục nhìn tới nhìn lui, không biết vì sao luôn cảm thấy cháu trai mình đã trở nên khác lạ.
Lục Lân Uyên ngồi cạnh khuyên bảo giúp anh vài câu, ông cụ Lục cuối cùng cũng hừ lạnh: "Thật sự không sao hả?"
Lúc này Lục Chẩn mới hơi ngẩng lên, khẽ cười: "Con không sao, ông nội."
... Anh sẽ không có bất kỳ "vấn đề" gì lần nữa.
Lục Lân Uyên dỗ ông cụ Lục về phòng, bấy giờ mới trở lại phòng khách, vỗ vai Lục Chẩn đùa: "Thằng nhóc này, lần này gây ra chuyện rắc rối như vậy, không biết còn tưởng thất tình đấy."
Lục Chẩn nhẹ ngẩng đầu, con ngươi đen như quạ không chút gợn sóng dừng trên khuôn mặt mỉm cười ôn hòa của Lục Lân Uyên hai giây, sau đó dời đi.
Anh khẽ cong môi: "Sao có thể chứ."
Biết trước được quỹ đạo nửa đời sau, cho dù đau thương làm anh tan nát cõi lòng thì điều đó cũng không hoàn toàn không có lợi..... Chí ít anh của năm 17 tuổi, rốt cuộc đã thấy rõ lòng người.
Lục Chẩn gánh chịu sai lầm kiếp trước của bản thân, gánh chịu chân tướng đày đọa, nhưng đồng thời cũng nhận được sự sõi đời, mánh khóe, tri thức...! tất cả của kiếp trước.
Rút được bài học kinh nghiệm trong nụ cười của Lục Lân Uyên, kiếp này anh sẽ đích thân quay lại.
Và người quan trọng nhất của anh cũng sẽ không để gã ta chạm vào một phần.
Lục Lân Uyên cười nhạo: "Có gì mà phải ngại nói với chú? Có thể khiến đám nhóc ở độ tuổi các cháu thành bộ dạng như vậy thì 80% là vấn đề yêu đương."
Lục Chẩn hơi khép mi, không lên tiếng.
Lục Lân Uyên nói tiếp: "Để chú đoán thử...! có phải là cô bé chú từng gặp mấy lần kia không? Đừng nói, con bé hẳn là hoa khôi học đường trường các cháu, đúng là xinh đẹp."
Lục Chẩn bỗng mỉm cười, nụ cười trên môi càng ngày càng lớn, cười đến mức khiến lòng Lục Lân Uyên phát hoảng.
"Chú út, sao trước đây cháu không biết trí tưởng tượng của chú phong phú như thế nhỉ."
Kiếp trước anh không hề nhận ra Lục Lân Uyên đã để mắt đến Sở Ân sớm như vậy.
Lục Lân Uyên nhíu mày, tiếp đó cười nói: "Không phải vì quan tâm cháu à, thế nên chú mới quan sát tỉ mỉ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!