Để chứng minh mình không liên quan gì đến vụ tai nạn này, Sở Ân ngồi xổm xuống, bóp bóp bụng bé heo.
"Dậy đi, nè, dậy đi."
Heo con co quắp trên mặt đất thoáng thở phì phò, trở mình, đôi mắt đậu đỏ lộ ra sự khoe khoang không thể tin được.
Sở Ân:?? Con heo này thành tinh mẹ rồi!
Mi có biết papa là ai không? Mi đối xử với người tạo ra mi như thế ư!!
Vừa nảy ra ý nghĩ này, Sở Ân bỗng ý thức được mình cứ như đang tự chửi bản thân, nhất thời vui mừng vì mình chỉ kể lể thầm trong lòng.
Song cô vẫn có thể cảm thấy ý cười của tên chó Lục Chẩn càng ngày càng kịch liệt hơn.
Sở Ân đành phải tiếp tục xoa xoa con heo tinh, cố gắng ép nó đứng dậy đi hai bước, nhưng nó co quắp hết sức quật cường.
Sau cùng, Lục Chẩn cúi đầu, mở miệng: "Đứng lên đi."
Heo con vui sướng éc éc hai tiếng, nhanh nhẹn bật dậy.
Sở Ân: "..."
Cô phủi chân rồi lập tức đứng dậy, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn về phía Lục Chẩn.
Lục Chẩn khẽ nhướng mày: "Sao thế?"
Sở Ân tán dương: "Cậu điều khiển heo giỏi thật đấy."
"..." Lục Chẩn im lặng chớp mắt: "Cũng tạm."
Bé heo vui vẻ chạy tới chạy lui giữa hai người bọn họ, góc vườn hoa này của khu biệt thự rất vắng vẻ, gió cuốn theo chút ít hương hải đường xa xa, những cánh hoa lác đác lặng lẽ bay từ trên không rơi xuống.
Lục Chẩn liếc nhìn Sở Ân, hắng giọng: "Cậu không cần chịu trách nhiệm với bé heo, chỉ cần đặt tên cho nó thôi."
Sở Ân hơi ngạc nhiên: "Heo của cậu, tôi đặt tên, có ổn không?"
"Ổn." Lục Chẩn chăm chú nhìn khuôn mặt cô.
Không hiểu sao Sở Ân chợt nhớ đến bé mèo nhỏ không được nuôi tiếp ở kiếp trước.
Sau khi Lục Chẩn mang mèo đi, vết cào trên tay cô cũng dần dần lành lại, nhưng kì thực trong lòng cô vẫn vương chút tiếc nuối.
"Vậy gọi Hộp đi."
Đây là tên bé mèo kia, bởi hồi đó Lục Chẩn đựng nó trong một chiếc hộp tặng cô, kiếp này Sở Ân không cho nó xuất hiện nữa nên quy về tên bé heo này là ổn.
"Được."
Lục Chẩn cụp mắt nhìn bé heo bên chân, sau đó dời mắt, nhìn về phía thiếu nữ trước mặt.
Ăn vạ là cố ý, muốn giữ cô lại là thật lòng thật dạ.
Khi tất cả mọi người sôi nổi tỏ vẻ thích cô, anh lại cảm thấy hốt hoảng, lo lắng.
Cảm giác khó chịu vô duyên vô cớ tích lại nơi đáy lòng, tựa như từng lớp tro tàn bị thiêu đốt.
Anh cảm thấy chính mình phải làm một chút gì đó.
Dù cho không có kết quả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!