Chương 41: Phải Chịu Trách Nhiệm Với Bé Heo

—— Nhà họ Lục nuôi một con heo.

Toàn bộ việc này để lộ ra một sự hài hước kỳ dị.

Nhà họ Lục, trùm tài chính cao cấp.

Biệt thự nhà họ Lục, mảnh đất đắt giá nhất cả thành phố.

Vườn hoa nhà họ Lục được chính tay bậc thầy nổi tiếng nước ngoài thiết kế.

Giờ đây, trên mặt cỏ với những khóm hoa lộng lẫy, một con heo đang sung sướng chạy băng băng.

Lục Chẩn im lặng quan sát, từ biểu cảm không thể nhìn ra lúc này Lục thiếu gia đang nghĩ gì.

Anh đút cho heo ăn rồi rửa tay, thử mần mò trên mạng: Lợn con sẽ lớn à.

Đề xuất đầu tiên là một chữ cực lớn: ——"SẼ".

Lục Chẩn: "..."

Anh lại đi đến vườn hoa, nhìn con heo nhỏ hồn nhiên hoạt bát, rơi vào trầm tư.

Ông cụ Lục chống gậy bước tới chỗ cháu trai nhìn một lát, ho khan: "Thích thì nuôi, vỗ béo...! lớn thêm cũng không sao, dù sao trong nhà cũng đủ chỗ."

"..." Lục Chẩn muốn giải thích, nhưng nghĩ lại vẫn đành thôi: "Vâng."

Hai ông cháu nhất thời không nói gì, trong ngày xuân ấm áp, bọn họ kề vai ngắm heo.

Một lúc sau, ông cụ Lục mới nhớ đến gì đó, nhìn Lục Chẩn: "Lần trước...! gặp được mẹ rồi hả?"

Lục Chẩn hơi cụp mắt xuống: "Gặp rồi ạ."

Ông cụ Lục thở dài một tiếng: "Loáng cái đã nhiều năm như vậy..."

Con dâu nhà họ Lục là Tô Dục Mẫn xuất thân thấp hèn, năm đó được coi như không môn đăng hộ đối với con cả nhà họ Lục.

Nhưng Tô Dục Mẫn là đại mỹ nhân danh tiếng một thời, khi ấy cha Lục Chẩn phải tiêu tốn một đống tiền, cuối cùng mới khiến bà rung động, tiếp đó bất chấp sự phản đối của nhà họ Lục mà cưới Tô Dục Mẫn vào cửa.

Trong trí nhớ của Lục Chẩn, mẹ anh thật sự rất mĩ lệ.

Trong một đời ngắn ngủi, cha anh thường xuyên thất thố vì ghen tuông đố kị.

Lục Chẩn không biết bọn họ có bình thường so với những gia đình thông thường khác không, bởi gia đình anh cũng sớm đã tan vỡ.

Một trận tai nạn xe cộ, cha chết, mẹ điên dại, đến nay vẫn đang tu dưỡng.

Điều làm người ta bực bội là bà trở nên kháng cự con ruột của chính mình.

Chỉ cần Lục Chẩn đến gần, bà sẽ tỏ ra lo lắng bất an, nỗ lực tránh xa anh.

Lục Chẩn chưa bao giờ đề cập với người khác, kì thực anh thường hay tự đến thăm bà một mình.

Song vì tình trạng của Tô Dục Mẫn, anh rất ít khi đến gần, chỉ đứng phía xa ngoài phòng bệnh quan sát, lúc bà rời đi mới đổi hoa tươi trong bình trên đầu giường cho bà.

Ngày anh và Lục Lân Uyên cùng đến thăm, thực ra anh vừa mới tới cách đó không lâu.

Nhưng xuất phát từ một số nguyên nhân nên Lục Chẩn không nói ra.

"Nào có đạo lý mẹ ruột không nhận con trai? A Chẩn, con rảnh thì đến thăm cô ta nhiều chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!