Thành thật mà nói, thú vui thêm chữ xấu xa của Sở Ân cụ thể sẽ xuất hiện hiệu quả thế nào cô cũng không biết.
Ngẫm lại vẫn thấy cực kì kích thích.
Cha Trần vừa vào nhà bếp, thấy đứa con trai ngầu lòi của mình đang nói chuyện với một cô gái, hơi nhíu mày: "Đây là..."
Cha Sở theo sát phía sau, lúc này mới nhớ tới con gái Sở Ân, vội vàng giới thiệu: "À, đây chính là đứa con gái đứng top 1 khối nhà tôi." Nói xong, ông nạt Sở Ân: "Sao về rồi mà không ra chào hỏi!"
Sở Ân: "A, chào bác ạ."
Cha Trần vốn cho rằng người này không đủ lễ độ, nhưng khi nhìn kĩ lại, hai mắt ông ta bỗng sáng rực—— Cô bé này rõ ràng xinh đẹp hơn, thành tích cũng tốt hơn cô bé kia!—— Chuyện này là thế nào, lão Sở dám lôi đứa không tốt kia ra cho bọn họ?
Ông ta tiến lên trước vài bước, ôn tồn kéo con trai: "Hiên Viên, các con vừa quen hả? Cái này..."
Nhưng anh ta không hề động đậy.
Vì vậy cha Trần bèn kéo một cái, Trần Hiên Viên vẫn không nhúc nhích, chỉ có nụ cười cao quý tà mị vẫn còn trên môi.
Cha Trần:?
Nhưng Sở Ân hiểu——
Rùa mà, không nhúc nhích đích thị là rùa.
Nhìn xem, khí chất vương giả bất động như núi!
Cha Trần hơi lúng túng, thầm nghĩ tại sao con trai lại ngẩn ngơ không động đậy chút nào thế này? Chẳng được cái tích sự gì...
Sở Thu Thu cũng đi qua, trông thấy tình cảnh này, cô ta lập tức vô cùng lo lắng, tức giận cắn môi, Sở Ân muốn cướp của cô ta ư?
Còn cố ý chọn không gian riêng tư này, sao chị ta giảo hoạt vậy chứ?!
Mà Trần Hiên Viên lúc này mới chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía cha Trần, sau đó đột nhiên ngã xuống.
Cha Trần sợ hết hồn: "Hiên Viên, con bị sao vậy!"
Trần Hiên Viên không trả lời ông ta, hai tay chống lên mặt đất, Sở Ân lại hiểu ngay—— A, anh ta muốn bò!
Rùa là phải bò đi mà!
Cha Trần kinh ngạc, liều mạng ngăn anh ta lại: "Hiên Viên, con sao vậy Hiên Viên!"
Trần Hiên Viên liều lĩnh cười lạnh: "Đừng cản con!"
Nhìn bộ dáng này của anh ta, nói cũng vô dụng, cha Trần không biết tại sao con trai ban nãy còn ngầu lòi đẹp trai lại đột nhiên biến thành cái dạng này.
Cuối cùng, cha Trần hợp sức với cha Sở đưa Trần Hiên Viên ra xe, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại, cực kì xấu hổ.
"Anh Sở à, hôm nay chúng tôi còn có việc, hai ngày nữa hẹn gặp lại ở tiệc tối nhé!"
Cha Sở hiểu ý trả lời: "Hai cha con đi làm việc đi, tới lúc đó gặp nhau!"
Cha Trần nói: "Chuyện hai nhà chúng ta bàn bạc vẫn không thay đổi, tôi rất hài lòng về cô bé ban nãy..."
Ông ta còn chưa dứt câu, Trần Hiên Viên trong xe lại bắt đầu cười lạnh bò xuống gầm ghế xe, cha Trần đổ mồ hôi: "Vậy, vậy chúng tôi đi trước!"
Cha Sở nhìn bọn họ lái xe rời khỏi khu biệt thự, tiếp đó mới trở về nhà.
Vốn đang lo cái tật đột nhiên nhảy múa kia của Sở Thu Thu sẽ làm trò cười...! Bây giờ xem ra con trai lão Trần cũng không được bình thường...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!