Chương 3: Câu Khó Cuối Cùng

"Đệch mợ! Bom kìa!"

"Cứuuuuu!!!"

Lớp 5 lập tức trở nên hỗn loạn, thậm chí có người còn chui tọt xuống gầm bàn.

Phó Minh Huyên cầm thứ kia, sợ khóc thét.

Lúc Sở Ân lách qua góc tường để lẻn ra ngoài thì khuôn mặt cô ta đã giàn giụa nước mắt: "Không phải em! Em, em làm socola cho anh cơ mà! Làm sao bây giờ, chắc nó...! nó...! nó không nổ đâu nhỉ?!"

Tống Triệu Lâm vừa đi ra cũng bị dọa phát hoảng: "Cái định mệnh, đây...! đây là bom à?!"

Lục Chẩn nhíu mày, sau khi cẩn thận xem xét mới nói: "Fake thôi."

Quả nhiên, khi ngòi nổ cháy hết, quả bom chỉ kêu "rắc" một tiếng, hệt như một trò đùa dai.

Phó Minh Huyên gần như ngồi phịch xuống đất.

Mặt Tống Triệu Lâm dại ra, những con dao lúc sáng cũng là giả, nhưng chúng đều được làm giống y như thật, nhìn thôi đã đủ dọa người.

Với thân phận của Lục Chẩn, cứ hễ trong trường xảy ra chuyện là ban giám hiệu nhà trường phải đến tận nơi xin lỗi nhà họ Lục, hơn nữa bản thân Lục Chẩn còn có tiếng không dễ chọc vào—— Rốt cuộc ai đã gây hấn với anh ấy hết lần này đến lần khác?

Mắt Lục Chẩn trầm xuống, nhưng lần này anh không hề tra cứu.

Lục Chẩn đảo mắt, lia nhanh ra phía đằng sau Tống Triệu Lâm, đột nhiên hỏi: "Mày ngồi cạnh ai à?".

đam mỹ hài

"Vâng, đấy là——" Tống Triệu Lâm nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ của bạn cùng bàn, theo bản năng muốn chém gió mấy câu, song chợt nhớ tới lời dặn dò của cô, bèn miễn cưỡng tém lại: "—— Là học sinh mới."

Tống Triệu Lâm ngoảnh lại nhìn, chỗ ngồi đã bỏ trống từ lâu.

Cậu sờ sờ đầu: Bạn cùng bàn của mình đâu rồi? Nãy vẫn còn thấy ở đây cơ mà?!

...

Sở Ân leo lên sân thượng trường học.

Ngày đầu tiên đi học đã liên tục bị ám sát hai lần, lúc này nam chính cuối cùng cũng bỏ về.

Sở Ân dựa sát vào vách ngăn trên sân thượng, buồn chán đưa mắt nhìn Tống Triệu Lâm đang tiễn Lục Chẩn lên chiếc Bentley.

Bây giờ Lục Chẩn vẫn chưa có khí chất tàn nhẫn đáng sợ, cũng chưa mài giũa ra được uy thế của một người có chức vị cao như sau này.

Thiếu niên rất cao, hơi gầy, mái tóc đen được chải gọn ra sau gáy, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo nổi bật trên làn da trắng bóc.

Nhìn vẻ bề ngoài, hoàn toàn không nghĩ tương lai anh ta lại có thể trở thành một tên cố chấp, điên cuồng đến biến thái như vậy.

Sở Ân châm chọc hệ thống: "Ê gà, tôi có thể đổi trường ngay trong kịch bản không?"

Hào quang của nam chính thật đáng sợ, không nói trước được khi nào tên chó này sẽ thình lình xuất hiện lần nữa, cô lại không thể thật sự giết chết anh ta.

Hệ thống học tập: "Tôi không phải gà!!—— Không thể nhá,[chuyển đến trung học tư nhân Oái Văn]đã được ấn định ở phần giới thiệu, không thuộc phạm vi sửa đổi~"

Sở Ân: "... Được rồi." Sau này nghĩ cách tiếp vậy.

Khẩu trang tạm thời vẫn chưa thể tháo xuống.

Kì thực cái gọi là tiếng sét ái tình suy cho cùng cũng chỉ là thấy sắc nổi lòng tham.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!