—— Đệt, bóng nổ.
Còn là nổ trong tay Lục Chẩn.
Nếu như không nổ thì đây hẳn là một cú ném 3 điểm tuyệt đẹp được ghi vào sử sách.
Mảnh bóng vỡ tan lả tả rơi trên mặt đất, tất cả mọi người đều bất ngờ, khuôn mặt chết đứng hàng thật giá thật.
Lục Chẩn: "..."
Những chuyện kì lạ lại gia tăng.
"Tuýtt——"
Lúc này, tiếng còi dài vang lên, trận đấu kết thúc.
Mọi người cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Tuy cú ném 3 điểm tuyệt đẹp kia nổ tung nhưng lớp 11
-quốc tế vẫn thắng trận, đánh bại được lớp 12 mạnh mẽ! Cả khối 11 lập tức reo hò ầm ĩ.
Giọng Sở Ân ban nãy không lớn, xung quanh lại không có ai, vậy nên chỉ có mỗi Khương Nghiên nghe thấy câu tán thưởng kia của cô.
Cô ấy lấy lại tinh thần, vừa vỗ tay vừa ngoảnh lại nhìn Sở Ân: "Cái, cái gì man cơ?"
Sở Ân cười bí hiểm: "Đánh nổ bóng rổ ấy, siêu ghê."
Khương Nghiên: "?"
Sao cứ cảm giác cậu không có ý đó thế nhỉ??
Nhớ không nhầm thì cả trận bóng ban nãy, trong khi các nữ sinh khác rống lên kêu trời kêu đất đến mất mạng thì Sở Ân chưa từng nói lấy một câu, dáng vẻ tựa như hoàn toàn không hề kích động, chỉ có vụ bóng nổ mới khiến cô chú ý.
Khương Nghiên không khỏi cảm thấy xấu hổ: mình vẫn còn quá trẻ con, vừa rồi mình cũng không nhịn được reo hò mấy câu, xem ra giữa mình và Ân Ân còn chênh lệch rất xa.
Sở Ân vô cùng thoải mái.
Cô nói với hệ thống học tập: "Cậu coi giờ tên chó đó không nhìn tôi nữa rồi kìa, còn cố tỏ ra đẹp trai ngầu lòi nữa là tôi cho đầu anh ta bay màu luôn."
Hệ thống học tập đã hoàn toàn quen với loạt thao tác cợt nhả của cô, thậm chí còn cảm thấy nét vẽ này rất quan trọng, cực kì có hiệu quả hí kịch.
"Kí chủ, đúng là cô có khác."
Sở Ân: "Chuyện."
Song, mặc dù Lục Chẩn lật xe, nhưng với Sở Thật mà nói thì anh lật còn...! lợi hại hơn!
Lúc trước tự cho mình là giỏi, ba hoa bốc phét cực nhiều trước mặt em gái, kết quả không gánh được, bây giờ hết sức xấu hổ.
Sở Thật lau mồ hôi, vẻ mặt đau khổ nhìn Cố Thu Trạch.
Cố Thu Trạch cũng bị Lục Chẩn coi thường đến buốt gan, anh vỗ vai Sở Thật, nạt: "Lần sau tinh tướng thì đừng kéo tôi vào."
Mất mặt trước mặt em gái cỡ nào.
Khu tuyển thủ phía đối diện đang điên cuồng chúc mừng, còn lớp 12 bên này thì yên ả hơn nhiều.
Sở Thật do dự đi đến trước mặt Sở Ân, nói: "Trạng thái hôm nay của anh không tốt nên phát huy cũng vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!