Lục Chẩn thoáng nghĩ về cuộc đời.
Nước lạnh tí tách chảy xuống tạo thành một vũng nước đọng lại trên mặt đất.
Trên người anh chỉ có một chiếc áo mỏng, lúc này đã thấm ướt, dính chặt vào cơ thể phác ra những đường cơ bắp.
Lục Chẩn suy nghĩ một phút, nhưng không nghĩ ra được nhân quả nào logic.
Vì vậy anh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía cửa.
Giọng nói ban nãy đã cố ý đè nén, cũng không phải người anh quen biết, Lục Chẩn không thể nghe ra ai.
Có điều anh biết một chuyện khác, vốn dĩ người kia không phải định nhốt anh.
Vậy cô ta muốn nhốt ai?
Ngoài cửa, Phó Minh Huyên ngẩn cả người.
Giọng nói xuyên qua cánh cửa, rành mạch chọc thủng vào màng nhĩ cô ta, Phó Minh Huyên tuyệt đối không nhận nhầm được——
Sao lại là Lục Chẩn?!?!
Sở Ân đâu?? Không phải cô ta bảo người kia gọi Sở Ân đến sao??
Cầm tiền rồi còn không làm được việc! Gì mà kém thông minh thế?!
Lần này đã không kiểm nghiệm được gì, còn chẳng hiểu sao bẫy phải Lục Chẩn.
Nếu sau này Lục Chẩn truy xét thì cô ta toang rồi!
Lúc này, sau cửa lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Lục Chẩn: "Bảo tôi cứu ai cơ?"
Phó Minh Huyên rùng mình, hiện tại cô ta cực kì mừng vì cánh cửa trước mặt là cửa cũ, không có mắt mèo.
Cô ta luống cuống tại chỗ một lát, kế đó đưa ra quyết định——
Trước mắt cứ chạy cái đã, chạy.
Không thể để Lục Chẩn biết là cô ta làm được! Hơn nữa chuyện này vốn cũng không phải chủ kiến của cô ta mà!
Phó Minh Huyên chạy nhanh như chớp đến chỗ núp vừa rồi, nhận ra con bitch Lương Nguyệt Kỳ kia đã sớm phát giác được chuyện chẳng lành mà chạy mất dạng.
Lúc này cô ta mới biết mình hoàn toàn bị lợi dụng, trong phút chốc tức đến nghiến răng—— Quả nhiên, giữa tình địch với tình địch căn bản không thể cùng hợp tác.
Nghe thấy tiếng bước chân dưới tầng uỳnh uỵch chạy đi, Sở Ân ngồi trên cầu thang sững sờ.
Chạy rồi?
Hệ thống học tập: "Có vẻ là vậy, kí chủ."
Sở Ân nhoài người về phía cửa sổ tầng ba nhìn thoáng qua, thật sự trông thấy bộ dạng thậm thụt nhìn đông ngó tây bỏ đi của Phó Minh Huyên, tiếp đó cô ngồi lại về cầu thang, chống tay lên cằm.
Cảnh này kì thực buồn cười không chịu được.
Lục Chẩn, đại thiếu gia nhà họ Lục, người cầm quyền tối cao nói một là một tương lai của Lục thị, lúc này lại bị người ta giội ướt sũng, nhốt trong phòng học lạnh lẽo không một bóng người.
Sở Ân mím môi, rất muốn cười.
Nhưng, là kẻ cầm đầu, dù thế nào cô cũng không nên đánh mất lương tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!