Mấy phút sau, bài đăng trước đó bị chìm xuống, một bài mới xuất hiện trên diễn đàn——
[Nữ hoàng giáng lâm!!! Tất cả dạt ra hết cho tôi!!——]
Chủ tus đăng lên một tấm ảnh, chính là hình Trịnh Du quỳ rạp xuống đất, Sở Ân cao lãnh nhìn xuống.
Cô gái trong hình có khuôn mặt lạnh lùng, từ vầng trán đầy đặn, chóp mũi cao đến vành môi, độ cong đẹp đẽ lạ thường, dưới khí chất kiệt xuất, nhìn cô tựa như một pho tượng băng được chạm khắc tỉ mỉ.
Không riêng gì nam sinh, rất nhiều nữ sinh đều điêu đứng.
Rõ ràng trên người cô vẫn là bộ đồng phục Oái Văn quê mùa, rộng thùng thình, toàn thân không hề lung linh tương xứng, song lại có loại hấp dẫn lóa mắt khó tả.
Bài đăng lập tức nổ ra rất nhiều bình luận:
#1: Nói không ngoa chứ đẹp vãi.
#2: Xem bức ảnh này, tôi bỗng hiểu ra tại sao Trịnh Du lại thất bại.
#3: Chị ơi, em có thể[1]...!!!
[1] Em có thể: Một câu slang của TQ, có nghĩa là: có thể cùng bạn làm bất cứ chuyện gì, kể cả hẹn hò, ăn, ngủ.
#4: Trịnh Du cũng đỉnh vãi, thế mà lại quỳ xuống luôn?!
#5: Càng đỉnh hơn là người ta không hề dao động, nói câu: "Không chấp nhận, bình thân" nữa, vả mặt ghê.
#10: Chị ơi, em có thể...!!!!
Chủ tus Tống Triệu Lâm hài lòng nhìn bình luận trong bài đăng, ngoại trừ mấy câu quái gở, còn lại đều là khen Sở Ân.
Là người đầu tiên thấy mặt thật Sở Ân, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị Ân được nhiều người tán thưởng, Tống Triệu Lâm bỗng có cảm giác vinh hạnh không giải thích được.
Trò hề hôm nay cuối cùng cũng kết thúc bằng màn đám anh em Trịnh Du lại chạy vội lên đưa gã đi lần nữa.
Khuôn mặt Trịnh Du suy sụp, vô cùng thê thảm, ngẩn ngơ hoàn toàn nghi ngờ cuộc đời, trong lòng sinh ra bóng ma tâm lí tán gái tận một khoảng thời gian dài.
Sở Ân thầm thở phào, cuối cùng cũng có thể học tập đàng hoàng √
...
Cuộc thi diễn ra vào tuần tới, phải chuẩn bị thi đấu, lại không thể bỏ lỡ bài vở hằng ngày, Sở Ân hiếm khi cảm thấy gấp gáp.
Sở Thật biết cô muốn tham gia thi đấu, định cuối tuần gọi Cố Thu Trạch sang giúp cô luyện tập.
Dù sao học thần cũng từng giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ, có kinh nghiệm phong phú trong tất cả các loại cuộc thi.
Sáng chủ nhật, người nhà họ Sở còn chưa dậy, những người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng dưới bếp.
Sở Ân xuống phòng khách dưới tầng, đứng trước cửa sổ luyện tập bài diễn thuyết.
Người giúp việc bưng một cốc nước ấm lên, nịnh nọt tán dương: "Tiểu thư chịu khó quá."
Nhà họ Sở có hai tiểu thư giống nhau đến hai ba phần, cùng tuổi, nhưng chưa từng nói là sinh đôi.
Tuy người giúp việc như bọn họ không có quyền bép xép về nội tình nhà quyền thế, nhưng ngầm khẳng định có rất nhiều suy đoán.
Mắt thấy tiểu thư được nhận từ nông thôn về giành top 1 cả khối khiến cha mẹ Sở cực kì hài lòng, đại thiếu gia dường như cũng có ý hướng về Sở Ân, trong lòng đám giúp việc đương nhiên gió chiều nào theo chiều đấy, không dám thờ ơ với Sở Ân.
Sở Ân biết những người này nghĩ gì, đón nhận cốc nước, lạnh nhạt nói cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!