Chương 20: Họ Nhà Quỳ

Trong nháy mắt, Trịnh Du bay ra ngoài, nói thẳng ra là Sở Ân thực sự rất sảng khoái.

Với tư cách là người thừa kế của nhà quyền thế đứng đầu, ngoài hình thức giáo dục ưu tú, từ nhỏ Lục Chẩn đã được rèn luyện thân thể và kĩ năng chiến đấu, người bình thường vốn không thể so sánh được.

Một cú đá này của anh, tư thế, góc độ, cường độ, tất cả đều có thể nói là hoàn mĩ.

Đôi chân tràn trề sức bật, đá cho Trịnh Du một cái tạo thành một đường parabol xinh đẹp tuyệt vời..... Đã ghê!!

Sở Ân kìm nén biểu cảm vui sướng của mình, cố gắng điều chỉnh ra vẻ mặt kinh ngạc kèm sợ hãi.

Trịnh Du rơi xuống đất vang lên một tiếng lớn, mấy học sinh tình cờ đi ngang qua đều kinh ngạc, muốn hóng biến lại không dám hóng trước mặt Lục Chẩn, đi được một bước thì ngoảnh lại vài lần.

Chuyện gì vậy??

Trịnh Du bị Lục Chẩn đánh??

Không phải Trịnh Du đang theo đuổi Sở Ân sao??

Ủa???

Trịnh Du ngã xuống đất không đứng dậy nổi, vẻ mặt thiếu đứng đắn mất tăm, chỉ còn một khuôn mặt đau khổ.

Lục Chẩn lạnh nhạt, nghiêng cổ, cực ác độc: "Thật lòng thật dạ cái con mẹ mày."

Sở Ân suýt phọt cười, vội vã che miệng lại.

Tiếc là cô không được chứng kiến ở góc nhìn đầu tiên, vừa nghĩ đến việc Lục Chẩn bị một thằng đàn ông, nói cách khác là một thằng đực rựa thiếu đứng đắn tỏ tình, cô lại cảm thấy buồn cười.

Đây nhất định là một trong những cuộc gặp gỡ bất ngờ hiếm thấy nhất trong đời Lục Chẩn.

Đám anh em của Trịnh Du vốn đang núp một góc quan sát, ai ngờ Trịnh Du như bị mù con mẹ nó mắt đi ép tường Lục Chẩn, bọn họ lập tức cảm thấy lạnh người.

Đúng như dự đoán, Lục Chẩn không cho một chút mặt mũi nào, đá thẳng một cước, nhìn thôi cũng đau!

Chờ vài giây, thấy Trịnh Du thực sự không thể đứng dậy nổi, đám anh em bèn liều chết xông lên, vừa xin lỗi Lục Chẩn, vừa đỡ người rời đi.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Chẩn liếc qua, mấy quần chúng hóng biến không nỡ bỏ lác đác xung quanh cũng lập tức đi ngay.

Sở Ân kéo tay áo đồng phục của mình, lặng lẽ men theo bờ tường toan chuồn khỏi.

Nhưng chưa đi được mấy bước, lập tức cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang rơi lên người mình.

"Ngại quá" Lục Chẩn nhìn cô chằm chằm: "Làm phiền đến các cậu rồi?"

Sở Ân:... Tên chó quái gở, phì phì!

Cô dừng lại, trịnh trọng nói: "Không sao, cảm ơn cậu."

Khóe môi Lục Chẩn hơi cong lên: "Anh ta bị tôi đánh mà cậu không hỏi một chút sao?"

Sở Ân không khỏi liếc anh một cái.

Tuy không muốn nói thêm với Lục Chẩn, nhưng Sở Ân vẫn trả lời: "Anh ta làm ảnh hưởng đến việc học của tôi, rất phiền."

Lục Chẩn bỗng mỉm cười.

Việc học quan trọng hơn bất kì thứ gì khác, trái tim lạnh muốn chết.

Lòng Lục Chẩn hơi chua xót, nhưng phần nào lại dịu đi được cảm xúc nóng nảy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!