Khi Sở Ân bị kéo vào sàn nhảy cũng là lúc Sở Thật và Cố Thu Trạch vừa đến.
Sở Thật lập tức nhíu mày.
Sở Ân mới trở về được hơn hai tháng, gia đình không sắp xếp lớp học vũ đạo, em gái ở quê có lẽ cũng chưa được học qua, hẳn là không biết nhảy, vậy làm sao có khả năng chủ động bước vào sàn nhảy? Có lẽ lại là do Sở Thu Thu giở trò.
Năm Sở Ân thất lạc, Sở Thật lên 6 tuổi, đã có khả năng ghi nhớ, vậy nên cho dù sau đó trong nhà xuất hiện thêm một người có dáng dấp rất giống em gái, anh cũng chưa từng coi Sở Thu Thu là người thay thế của Sở Ân.
Những năm đó, thực ra Sở Thật vẫn luôn yêu thương Sở Thu Thu, nhưng bây giờ càng ngày anh càng nhận ra, cô em gái này của mình lớn lên rất khác so với dáng vẻ mà anh tưởng tượng.
Cố Thu Trạch liếc nhìn sự tình trong sàn nhảy, nhẹ giọng nói: "Lòng dạ quá hiểm, không thể yêu thương."
Sở Thật không nói gì, định bước đến giải vây cho Sở Ân.
Lúc này, nhạc khúc đã vang lên, hai người vừa chen vào đám người, trong góc sàn nhảy đột nhiên náo loạn.
Tiếp đó, bọn họ lập tức được nghênh đón một màn trình diễn có thể nói là giật mình kinh sợ.
Sở Thật: "..."
Cố Thu Trạch: "..."
Học sinh toàn trường: "..."
Cố Thu Trạch trầm mặc rất lâu mới ngập ngừng đánh giá: "Sở Thu Thu...! vẫn tràn trề sức sống nhỉ."
Sở Thật im lặng che mắt lại..... Không ai dạy cho Sở Thu Thu khiêu vũ ra sao à?!
Vũ điệu hình rắn này là thế nào???
Buổi tối hôm đó, Sở Thu Thu đã được toại nguyện trở thành tâm điểm của toàn trường, nổi tiếng chỉ sau một điệu nhảy, tên tuổi lan xa.
Còn Sở Ân lại thâm tàng công dữ danh[1], lặng lẽ lẻn qua đám người chuồn ra ngoài.
[1] Thâm tàng công dữ danh: để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm.
Cô chưa đi được bao xa, một bàn tay kẹp bông hồng đỏ giữa hai ngón đột nhiên từ đâu nhảy ra.
Sở Ân bị cản đường, khó hiểu ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một khuôn mặt cực kì đỏm dáng.
Trịnh Du khó khăn lắm mới nắm được cơ hội chặn cô lại, bày ra vẻ mặt tự cho là đẹp trai nhất, nồng nàn chân thành nhìn thiếu nữ trước mắt: "Xin chào người đẹp, anh là Trịnh Du."
Phương thức chào hỏi cổ lỗ sĩ khiến Sở Ân rối loạn, thậm chí còn cảm thấy có phần mới mẻ.
Kì thực cô không có nhiều kinh nghiệm được theo đuổi, nguyên nhân chủ yếu là do Lục Chẩn vẫn luôn ở sát cạnh cô.
Thời cấp ba kiếp trước, vì Lục Chẩn theo đuổi cô nên nam sinh toàn trường đều không dám ra tay.
Truyện Đam Mỹ
Kiếp này bên cạnh cô không có Lục Chẩn, một số người bắt đầu rục rịch ló đầu.
Nhìn từ một góc độ khác, mặc dù người tên Trịnh Du trước mắt hệt như một con công thích phô trương bề ngoài, nhưng điều đó cũng chứng minh được sự thay đổi của cốt truyện.
Vậy nên Sở Ân bỗng kiên nhẫn khó thấy, gật đầu khách sáo nói: "Chào anh."
Lục Chẩn đứng quan sát cách đó không xa.
Thấy cô rời sân nhảy, thấy cô bị chặn đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!