Chương 18: Tới Nào Nhảy Múa Nào

Sau khi về nhà, Sở Thu Thu ngồi trong phòng khách rất lâu vẫn chưa thấy Sở Ân về.

Trong lòng cô ta dâng lên một trận mừng thầm—— hiện tại 80% Sở Ân đang bị mấy em gái lực sĩ trường bên quấn lấy, có khi bây giờ đang được dạy dỗ.

Với cái tính khí khó ngửi của Sở Ân, không chừng sẽ chọc tức bọn họ, lúc đó bị dần cho một trận là còn ít?

Nếu như kích thích hơn, cũng có khả năng sẽ cào nát gương mặt kia của chị ta~

Sở Thật vừa xuống tầng, thấy bộ dạng hưng phấn khó nén nổi của cô ta, nhướng mày: "Có chuyện gì mà vui thế?"

Sở Thu Thu sợ hết hồn: "Không, không có gì ạ!"

Sở Thật cảm thấy hơi khó hiểu, mắt quan sát trên dưới một lượt.

Sở Thu Thu vội vã viện lí do: "Đây không phải...! em sắp chọn váy cho vũ hội, lâu rồi không đặt may lễ phục cao cấp nên em rất vui."

Nói đến chuyện này, Sở Thật nghĩ ngay đến Sở Ân.

Dù sao từ nhỏ Tiểu Ân đã lớn lên ở nông thôn, đại khái hoàn toàn không biết gì về những món hàng xa xỉ này.

Nhìn cô bình thường cũng chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh đơn giản, có lẽ tham gia vũ hội sẽ không biết chọn lễ phục như thế nào.

Sở Thật: "Em..."

Anh vừa định nói Sở Thu Thu kiểm định giúp Sở Ân, nhưng vừa ngẫm nghĩ, anh lại nuốt lời định nói xuống.

Vẫn là nên chờ Tiểu Ân về rồi anh hỗ trợ cùng xem thì hơn.

Sở Thu Thu liếc nhìn vẻ mặt Sở Thật, lập tức lấy lòng nói: "Anh trai, anh đừng lo, chị không biết chọn lễ phục, em sẽ xem giúp chị ấy."

Sở Thật gật đầu: "Ừ."

Một lát sau, cửa lớn nhà họ Sở cuối cùng cũng mở ra, chiếc xe đưa đón Sở Ân lái vào.

Sở Thu Thu kiềm chế biểu cảm hưng phấn của mình, chờ mong Sở Ân bước vào với khuôn mặt đầy vết bầm tím.

Chẳng ngờ thiếu nữ bước vào cửa lại có vẻ mặt bình tĩnh, quần áo sạch sẽ, trên người không có nổi một sợi vụn chứ đừng nói đến vết thương.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đám người kia không rình Sở Ân à?? Sở Thu Thu há hốc mồm, phút chốc không kiềm chế lại được vẻ mặt thất vọng.

Sở Ân liếc cô ta một cái, trong lòng đại khá đã có dự liệu.

Đúng là một cô em gái ngoan.

Sở Thật đi tới: "Sao muộn thế này, ở lại học à?"

Sở Ân lắc đầu: "Trên đường em đụng phải mấy người kì lạ, em còn tưởng họ muốn tìm em gây phiền phức."

Sở Thu Thu vội vàng vểnh tai lên.

Sở Thật nhíu mày: "Người kì lạ gì, trông như thế nào, có làm gì em không?"

Đôi mắt đào hoa của Sở Ân hơi cong lên: "Không làm gì hết ạ—— Hình như trí khôn của bọn họ không được bình thường, nói hai câu rồi đột nhiên ngồi chồm hỗm xuống đất nghịch phân."

Sở Thu Thu: "..." Đám người kia bị thiểu năng trí tuệ à.

Sở Thật cũng trầm mặc trong phút chốc, dù sao cũng là đại thiếu gia nhà quyền thế, anh chưa từng thấy trường hợp nào như thế này: "... Chắc là bị tâm thần, lần sau nhìn thấy người như thế, em phải tránh xa ra đấy."

Sở Ân tủm tỉm cười: "Em biết rồi ạ, hình như vì buổi trưa bọn họ bị một nữ sinh Oái Văn lừa nên muốn trả thù lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!