"Tống Triệu Lâm, cậu là đồ vô liêm sỉ!!!"
"Đồ không biết xấu hổ! Không ngờ lại đi gian lận phiếu bầu!!!"
"Chỉ vì một cái danh hoa khôi học đường mà cậu lại làm thế sao! Cậu thèm nó đến thế à!!!"
Buổi tối hôm đó, điện thoại của Tống Triệu Lâm bị bạn bè spam "ting ting ting ting" liên tục.
Mặt cậu ngẩn tò te: Gian lận phiếu bầu? Không phải! Tôi không có làm!!
Bình thường Tống Triệu Lâm có mối quan hệ rất tốt với mọi người, có thể chơi với tất cả học sinh từ cậu ấm cô chiêu đến những người có gia cảnh bình thường, cho nên sau khi tin nhắn được gửi đến điện thoại của cả trường, một đám người nửa thật nửa đùa đến khởi binh vấn tội.
Đồng chí Tống Triệu Lâm
- người vinh dự được bầu làm hoa khôi học đường bối rối một lúc lâu.
Bối rối xong, cậu nhìn gương mặt xinh trai của mình trong gương, bỗng khó xử nghĩ:
"Chết thật, vẻ đẹp của mình lại có thể lấn át được chị Ân ư?!"
Cái ý nghĩ này hiện lên còn chưa nổi mấy giây, cậu đã tự tát "bốp" vào mặt mình:
"Hừ, mày xứng đáng bị như vậy!"
Gương mặt kia của chị Ân không phải thứ mày có thể lấn át!!
Vậy rốt cuộc tại sao? Cậu không gian lận phiếu bầu, theo lí mà nói thì cơ chế diễn đàn cũng không cho phép gian lận phiếu, người có quyền bầu phiếu đều là học sinh Oái Văn, mỗi người chỉ có một tài khoản duy nhất.
Lẽ nào có người giúp cậu chống lại ý trời, thay đổi số phận trong phút cuối, cưỡng chế đẩy cậu ngồi vào ngai vàng hoa khôi học đường?? Ai lại yêu mến (gà mái) cậu đến vậy??
Trong tất cả mọi người, Đàm Khoa là người cười như điên nhiều nhất.
Với tư cách là tên đầu têu cho Tống Triệu Lâm đăng kí, cậu chàng tuyệt đối không ngờ người anh em của mình lại thật sự được chọn làm hoa khôi học đường, việc này cũng kích con mẹ nó thích vãi.
Đàm Khoa cười hô hố cả buổi tối, chợt nhớ đến một người anh em khác của mình được chọn làm nam vương học đường, lại càng buồn cười hơn.
Cậu chàng gửi wechat cho Tống Triệu Lâm: [Lâm Tử, hiện tại mày đã chính thức trở thành một cặp với anh Chẩn nhà chúng ta, bây giờ mày là bạn nhảy của anh Chẩn hahahaha.]
Tống Triệu Lâm lập tức trả lời: [Vậy tao còn sống được qua đêm nay không??? *sợ hãi* *sợ hãi*]
Đàm Khoa: [Người anh em, tao đề nghị mày nên nhanh chóng tự cứu chính mình đi.]
[Không riêng gì anh Chẩn, vốn dĩ Sở Ân có thể được chọn, kết quả lại bị mày ngáng chân, mày không định đi xin lỗi người ta à?]
Tống Triệu Lâm: [Đàm Tử, mày vẫn là người nghĩ chu đáo nhất!! *hôn gió*]
Trước hết, cậu chân thành gửi wechat cho Lục Chẩn: [Anh Chẩn, em thề với trời, em tuyệt đối chưa từng có ý nghĩ quá phận với anh! Em không cố tình trở thành hoa khôi đâu!!]
Gửi xong, một lúc lâu sau vẫn không thấy hồi âm.
Tống Triệu Lâm chờ một lúc, lại gửi thêm tin nhắn: [Anh Chẩn à?]
Lần này rốt cuộc cũng có hồi âm: [Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đã bị đối phương từ chối tiếp nhận.]
Tống Triệu Lâm: QAQ!
Cậu vô cùng đau lòng mở khung chat của Sở Ân ra: [Chị Ân, thật sự em không cố ý đâu, chị vĩnh viễn là hoa khôi học đường đẹp nhất trong lòng em *khóc lớn* *khóc lớn*]
Vốn tưởng Sở Ân cũng sẽ block cậu, nhưng không ngờ thái độ của đối phương lại vô cùng ôn hòa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!