Chương 16: Ai Là Hoa Khôi Học Đường

Sở Ân nghĩ.

Nếu như bây giờ cô có cây búa trong tay thì có lẽ cô sẽ gặp khó khăn trong việc lựa chọn.

Bởi vì ngay lúc này, cô thực sự không biết nên nện Lục Chẩn hay Tống Triệu Lâm trước.

Trốn chui trốn lủi tên chó này suốt hai tháng trời, việc sắp thành đến nay thì lại hỏng.

Sở Ân: Mị mà yếu đuối tí nữa là mị khóc rồi á. jpg

Tất nhiên bây giờ không ai biết được Sở Ân đang nghĩ gì.

Bể bơi yên tĩnh không một tiếng động, xa xa chỉ có tiếng sóng nước lay động.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển theo Lục Chẩn, cuối cùng rơi lên người cô gái kia.

Nửa người cô ướt sũng, chiếc áo phông bó sát vào cơ thể lộ ra bộ đồ tắm màu đen bên trong, làm tôn lên đường cong mềm dẻo của thiếu nữ.

Chùm tóc ẩm ướt phía trên trán được cô vén ra sau gáy, hàng mi mảnh dày cũng dính nước, phủ trên cặp mắt đào hoa ướt át, trông vừa chật vật, vừa xinh đẹp mỏng manh.

Cô cứ như vậy mà bất ngờ bắt gặp ánh mắt Lục Chẩn.

Có vài giây, Lục Chẩn không biết bản thân có đang hô hấp hay không.

Đến khi Lục Chẩn lấy lại tinh thần rời mắt đi, hô hấp đã trở nên dồn dập, mang theo hơi thở nóng bỏng đến khó tả.

Nhiệt độ nhanh chóng lan ra khắp người, ngay cả đầu ngón tay cũng tê rần rần.

Trong ánh mắt bất an đầy đề phòng của thiếu nữ, Lục Chẩn theo bản năng khống chế lại biểu cảm của mình, ép mình phải tỏ ra không hề bị lay động.

Tấm ảnh photoshop buồn cười và đủ các loại tin đồn giờ đây đều hoàn toàn đổ sụp trước mắt mọi người.

Cô rất xinh đẹp, đẹp đến mức khiến tim người ta loạn nhịp.

Phía sau vang lên tiếng thở muộn màng của các nam sinh: "Mẹ kiếp, cậu ấy..." đẹp quá.

Lục Chẩn đột nhiên nhíu mày, kéo một chiếc khăn lông lớn bên cạnh sang ném lên người Sở Ân, che chiếc áo phông ướt sũng của cô lại.

"Đi thay quần áo đi." Giọng nói lạnh dần.

Sở Ân bỗng nhiên nhận ra có một số việc không còn giống với kiếp trước nữa.

Ít nhất lúc này nhìn Lục Chẩn vẫn còn khá bình thường, trong con ngươi đen kịt ngoài sự kinh ngạc giây đầu thì không hề thấy thứ cảm xúc mà Sở Ân không mong chờ, thậm chí hiện tại còn có chút bực bội, thiếu kiên nhẫn.

Sở Ân ôm lấy khăn lông, tâm tình hơi lắng xuống.

Cô hất tay Tống Triệu Lâm ra khỏi tay mình, gằn từng chữ nói: "Tôi không sao."

Tống Triệu Lâm chớp chớp mắt, không biết tại sao, cậu cảm giác như lúc Sở Ân nói ra ba chữ này, thực chất là đang nói: "Cậu chết rồi."

Sao lại vậy, người ta cũng chỉ quan tâm đến chị một chút thôi mà!

Sau khi bóng lưng Sở Ân biến mất trong phòng thay đồ, sân bể bơi lại tiếp tục vang lên tiếng "rì rầm".

Tất cả mọi người dường như vừa trải qua một cú sốc lớn.

Dù sao mọi người đều đã từng xem qua tấm ảnh chụp được lưu truyền rộng rãi kia, từng nghe qua các phiên bản lời đồn, nhưng ai ngờ được tháo khẩu trang ra lại là một người cực cực cực kì xinh đẹp.

"Đệt, ai là người photoshop ảnh mà toxic vậy?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!