Hôm nay nhất định Oái Văn sẽ không được yên bình.
Nữ sinh trước kia bị chế giễu vì bảng điểm trên diễn đàn, sau lần thi giữa kì này đã quét sạch cả khối.
Tin tức có sức bùng nổ rất lớn, nhanh chóng truyền ra khắp toàn trường, thậm chí còn truyền tới tận khối 12.
Sở Thật không thể tin được tra đi tra lại bảng xếp hạng khối 11 nhiều lần.
Cố Thu Trạch đứng bên cạnh xem, vẻ mặt cũng hơi kinh ngạc.
Ngày đó anh còn truyền may mắn cho Sở Ân bên ngoài phòng thi, bây giờ nghĩ lại mới thấy, con gái người ta căn bản không cần.
Sau khi Sở Thật xác nhận xong, trong lòng nổi lên một cảm giác tự hào mãnh liệt, còn vui vẻ hơn cả khi anh được nhận giải thưởng, lên giọng: "Em gái tôi đứng nhất khối đấy!"
Nam sinh chơi xung quanh cười phá lên: "Không phải em gái cậu đứng thứ bảy à?"
Khuôn mặt Sở Thật bỗng trở nên nghiêm nghị: "Không, em gái tôi đứng nhất."
Người kia không nghe ra, nhưng Cố Thu Trạch đứng cạnh lại khẽ nhướng mày, nở nụ cười.
Có một số việc khi chôn giấu quá lâu thì giả dối cũng có thể biến thành sự thật.
Cô bé kia cố ý che giấu bản thân, tuy anh không rõ nguyên nhân, nhưng lúc này, một số tia sáng không thể che đậy rõ ràng đã lặng lẽ lộ ra từ trong kẽ hở.
Thật sự có thể che giấu được mãi không?...
Tối hôm đó về nhà, Sở Thật lập tức khoe tin Sở Ân đứng nhất khối cho cha mẹ Sở.
Hai người kinh ngạc rõ ràng đến mức chén nĩa trên tay đều rơi hết xuống.
"Thật sao?"
"Tiểu Ân đứng nhất khối?!"
Sở Thu Thu ngồi phía đối diện, sắc mặt cực kì khó coi.
Cô ta xếp thứ bảy cả khối, được 661 điểm, tiến bộ hơn cuối học kì trước rất nhiều, vốn dĩ cô ta có thể vui vẻ khoe khoang với cha mẹ, nhưng bây giờ, trước mặt người đứng top 1 cả khối, sự tiến bộ và thành tích của cô ta trở nên không đáng nhắc tới.
Con gái ruột không được tiếp nhận nền giáo dục tốt suốt mười năm lại có thể được thành tích như vậy.
Sở phu nhân kinh ngạc xong thì hơi kích động nói: "Hóa ra Tiểu Ân ưu tú đến thế, không hổ là con gái của cha mẹ."
Những lời này vốn không có gì, nhưng lọt vào tai Sở Thu Thu lại cực kì chói, ý nói Sở Ân là con gái ruột của cha mẹ nên thông minh sao? Tay cầm dao nĩa của cô ta vô thức siết lại, khuôn mặt hơi vặn vẹo.
Nhưng Sở Ân không hề dao động..... Không hổ là con gái của bọn họ?
Tất cả thành tích của cô đều do tự mình cố gắng học, huyết thống và giáo dục nhà họ Sở chả liên quan cái vẹo gì.
Tâm trạng cha Sở cũng tựa mẹ Sở, tự hào cho rằng Sở Ân không hổ là dòng máu nhà họ Sở bọn họ.
Ông vui mừng nói: "Mấy đứa trẻ nhà ta đứa nào cũng xuất sắc! Các con đều là niềm kiêu hãnh của cha!"
Sở Thật nhìn khuôn mặt hồng hào của cha mẹ, nhắc nhở: "Ân Ân thi tốt thế, có phải nên thưởng gì đó không ạ?"
Bấy giờ cha Sở mới nhớ đến chuyện này, lập tức nói: "Có! Nhất định phải có!"
Theo truyền thống nhà họ Sở ngày trước, mỗi lần Thu Thu được thành tích tốt, tiến bộ, sẽ được gia đình trả thù lao.
Bây giờ Tiểu Ân đã cho bọn họ một niềm vui bất ngờ mát mặt như vậy, tất nhiên càng phải thưởng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!