Đến lúc đã đi được một đoạn xa, Sở Ân vẫn còn cười.
Mưa dầm thấm đất, hệ thống tự xưng là đến từ đế quốc học tập nay đã bị cô đồng hóa hoàn toàn, phát ra tiếng cười như gà gáy trong đầu cô.
"Kakakakaka—— Kí chủ, cô đúng là con quỷ nhỏ thông minh."
Sở Ân chạy đến nơi an toàn, cô chống tay vào tường, vạch khẩu trang ra thở: "Đó là chuyện tất nhiên."
Dựa trên sự hiểu biết của cô về Lục Chẩn, đại khái anh ta sẽ không muốn gặp cô trong một khoảng thời gian ngắn—— Dù sao chính miệng anh ta đã cho cô ăn chim cút, một người kiêu ngạo như đại thiếu gia chắc chắn sẽ không chủ động sáp đến gần cô.
Một mũi tên trúng hai con chim, cô đúng là nhìn xa trông rộng, giỏi bày mưu nghĩ kế!
Sở Ân hít thở đều đặn rồi kéo khẩu trang lên, vừa đi về lớp vừa hỏi hệ thống học tập: "Đúng rồi, rốt cuộc quyền lực nam chính là như thế nào?"
Hệ thống học tập trả lời: "Quyền lực nam chính sinh ra từ hào quang có sẵn của nam chính, phục vụ năng lực sửa chữa hồi phục nội dung cốt truyện của nam chính.
Ở một mức độ, nó ảnh hưởng đến việc tạo lập kịch bản của hệ thống chính, nhưng mức độ ưu tiên của hệ thống chính cao hơn nó."
Sở Ân nghĩ, nói cách khác, bàn tay vàng của cô sẽ không thể đối mặt trực diện với hào quang nam chính, nhưng có thể nhanh hơn anh ta?
Hệ thống học tập kêu "Leng keng" một tiếng: "Có thể hiểu là vậy."
Sở Ân thoáng yên tâm.
Để tránh đi vào vết xe đổ trở thành ánh trăng sáng, cô có thể sử dụng quyền hạn của hệ thống, bóp méo mối quan hệ với Lục Chẩn và tuyến vận mệnh của chính mình.
Cho dù có không tránh thoát, cô vẫn có thể phát huy tốt "thiết lập nhân vật" của kiếp này.
Cô cũng không tin Lục Chẩn sẽ thích một con mọt sách ngoan ngoãn chất phác.
-
Tuần lễ tiếng Anh Shakespeare thoắt cái đã đến.
Tuy Sở Ân không mấy quan tâm, nhưng mọi người lớp 5 rất mong chờ nó.
Thiếu niên tầm tuổi này rất coi trọng các hoạt động mang tính cả khóa, cho dù nội dung chỉ là mấy bài đọc khô khan.
Để tẩy trắng nỗi nhục hôm nọ trước mặt cả khối, Phó Minh Huyên định thể hiện thật tốt một phen, cô ta cố ý chuẩn bị rất lâu, đọc các đoạn trích của Shakespeare vô cùng trôi chảy, tràn đầy cảm xúc.
Đến ngày hôm đó, mọi người lớp 5 đã sớm tới hội trường hoạt động, vẫn không ai để ý đến Sở Ân.
Sau vài lần xung đột ngôn ngữ, vòng tròn do Phó Minh Huyên cầm đầu càng có thái độ thù địch nặng hơn với Sở Ân.
Hơn nữa, sau khi bảng điểm được đăng, tất cả mọi người đều biết trình độ học tập của cô, phần lớn mọi người lớp 5 đều cho rằng cô không xứng được đứng trong cái lớp ưu tú của bọn họ.
Ngay cả cậu ấm ngủ suốt ngày như Tống Triệu Lâm mà thành tích toán, tiếng Anh cũng khá hơn Sở Ân nhiều.
Loại học sinh kém như Sở Ân sẽ kéo trình độ của lớp bọn họ xuống.
Tống Triệu Lâm cầm áo khoác đứng dậy, vừa mặc vừa nói với Sở Ân: "Chị Ân, em đi tìm anh Chẩn đây, chị biết hội trường ở đâu không?"
Sở Ân như kiểu biết cũng được mà không cũng được gật đầu: "Biết."
Có biết cô cũng không đi.
Bây giờ mọi người đã đi hết, trong lớp rất yên tĩnh, vừa khéo có thể ở lại làm đề xã hội.
Sở Ân đang nghĩ vậy, hệ thống trong đầu bỗng "Đinh" một tiếng——"Nhiệm vụ học tập ngày hôm nay là~ hoàn thành dịch viết đoạn trích Shakespeare được chọn, sau khi hoàn thành có thể nhận được quyền hạn [sửa đổi một từ đơn]~"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!