—
Sau khi bé Thanh Chỉ tròn một tuổi, Minh Ý bàn với gia đình chuyện quay lại làm việc. Dù sao giới giải trí cũng là sự nghiệp của cô, trước đó vì chuẩn bị đám cưới và sinh con mà lỡ mất hai năm. Phải biết rằng với một nữ diễn viên đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, hai năm quý giá đến nhường nào. Vòng quay trong giới này thay đổi rất nhanh, nếu hai năm không có tác phẩm mới ra mắt, rất có thể sẽ bị khán giả quên lãng.
Về chuyện Minh Ý muốn tái xuất, Phó Thời Lễ không có ý kiến gì. Cô muốn làm gì anh đều ủng hộ. Chỉ là bên Diệp Thư Thành có chút bất mãn, đại khái cũng chỉ là nói bé Thanh Chỉ còn quá nhỏ, cần mẹ ở bên chăm sóc các kiểu.
Nhưng Minh Ý không để vào tai. Dù trong thời gian nghỉ ngơi trước đây cô lúc nào cũng ngoan ngoãn chăm thai, rồi lại chăm con, nhưng trong xương tủy vốn đã bướng bỉnh, chẳng thay đổi được. Ban đầu cô định ngoài mặt vâng lời nhưng trong lòng thì làm theo ý mình, song nghĩ đi nghĩ lại, nếu làm thế đến lúc ấy chẳng tránh được lại cãi nhau với bố. Cô giờ cũng là mẹ rồi, cũng phải làm gương cho con. Chẳng lẽ sau này Thanh Chỉ nhớ về tuổi thơ chỉ toàn cảnh mẹ với ông ngoại suốt ngày cãi nhau?
Không ổn chút nào.
Nghĩ thông suốt, ngay tối hôm đó Minh Ý chui vào lòng Phó Thời Lễ làm nũng, ngắn gọn kể lại chuyện này một lần.
Anh vòng một tay giữ chặt eo cô, nhàn nhạt trêu: "Giờ em mới nhớ đến chồng à?"
Minh Ý dụi trong ngực anh, giọng mềm mại: "Anh nói xem, có giúp em không nào~"
Phó Thời Lễ bật cười: "Sao em chắc chắn anh sẽ thuyết phục được bố vợ?"
Minh Ý khẽ "chẹp" một tiếng: "Từ nhỏ bố em đã coi anh như con trai ruột, em chưa thấy ông từ chối anh chuyện gì bao giờ. Anh đi xin giúp em thì chắc chắn có tác dụng."
Nghe thế, Phó Thời Lễ khẽ hừ một tiếng, đầu ngón tay không yên phận, cố tình véo nhẹ eo cô: "Vậy sao em không nhờ Diệp Sâm giúp xin hộ?"
"Anh Sâm à?" Minh Ý mím môi: "Thôi bỏ đi. Giờ anh ấy lo cho mình còn chưa xong, đâu còn tâm trí quản chuyện của em. Em tự biết điều, không nên đi gây thêm phiền phức."
Phó Thời Lễ hỏi: "Anh ấy làm sao?"
"Chắc lại cãi nhau với Tạ Vân Đường rồi."
Nói đến đây, Minh Ý khẽ lắc đầu: "Dù sao thì giữa hai người ấy cũng nhiều mâu thuẫn, không thể giải thích chỉ bằng dăm ba câu."
Phó Thời Lễ nhướng mày, không lên tiếng.
Đang nói dở, Minh Ý chợt nhận ra điều gì, liền nói tiếp: "Đừng có đánh trống lảng. Anh nói đi, có giúp em không hả~"
Khi làm nũng, giọng cô ngọt lịm, mang theo sự kiêu ngạo trẻ con đặc trưng, âm cuối cong cong như mật chảy vào tim, mà Phó Thời Lễ lại rất khó cưỡng.
Anh hơi dừng lại, cúi xuống, nhẹ nhàng chạm lên vành tai cô, giọng trầm thấp quyến luyến: "Còn phải xem Phó phu nhân có thành ý không đã."
Trái tim Minh Ý khẽ run, cơ thể theo bản năng căng cứng. Theo cô hiểu về Phó Thời Lễ, tức là anh sắp…
"Phó phu nhân, thả lỏng chút nào, hmm?"
Chưa kịp phản ứng, phía sau tai liền truyền đến hơi nóng ẩm ướt. Giọng đàn ông khàn khàn vang lên, cùng lúc đó những nụ hôn ướt át dày đặc rơi xuống sau tai cô, cảm giác quen thuộc ập đến khiến toàn thân run rẩy.
Tuần trước Phó Thời Lễ đi công tác suốt một tuần, thêm nữa dạo này bé Thanh Chỉ lớn hơn, lại càng thích quấn lấy mẹ. Mỗi tối dỗ ngủ đã tốn không ít sức lực. Tính ra, cô và Phó Thời Lễ cũng đã khá lâu chưa có "thời gian riêng".
Mà đã quen thuộc cơ thể nhau đến thế, sao tránh khỏi đôi chút nhung nhớ.
Hàng mi Minh Ý khẽ run, cô vòng tay ôm chặt cổ anh, ngửa đầu chủ động hôn lên môi anh.
Rồi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.
Khi Minh Ý lấy lại được ý thức, cả người như bay lơ lửng giữa mây, chênh vênh sắp ngã, chỉ có thể bám chặt lấy bờ vai Phó Thời Lễ mới giữ được chút thăng bằng để đón lấy cơn cuồng phong tiếp theo.
Suốt một tiếng đồng hồ, gần như chân cô không chạm đất. Cuối cùng, đôi chân run rẩy không còn đứng nổi, Phó Thời Lễ mới thương tình bế cô đặt lên sofa.
Anh trêu: "Nhanh vậy đã không chịu nổi rồi à?"
Minh Ý vừa thở hổn hển vừa lườm anh, rồi nhanh chóng vòng tay ôm lấy vai: "Thế này đã đủ thành ý chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!