Chương 93: (Vô Đề)

Nghe chuyện này xong, tối hôm đó dì Lan liền đi mua cho Minh Ý một que thử thai, còn dặn dò cô phải đọc kỹ hướng dẫn và lưu ý những điểm cần thiết khi làm xét nghiệm.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Minh Ý làm khi vừa tỉnh dậy chính là cầm que thử mà dì Lan mua cho hôm qua vào nhà vệ sinh kiểm tra. Một phút sau, hai vạch đỏ hiện rõ ràng.

Kết quả đã quá hiển nhiên.

Minh Ý sững sờ nhìn chằm chằm hai vạch đỏ trên que thử, bàn tay phải theo bản năng đặt lên bụng.

Cô… thật sự đã mang thai rồi…

Trưa hôm đó Phó Thời Lễ về. Minh Ý không rõ là anh tình cờ về đúng lúc, hay vốn dĩ đã biết cô có thể mang thai nên cố ý trở về sớm, nhưng hiểu anh, cô nghiêng nhiều về khả năng thứ hai hơn.

Việc đầu tiên Phó Thời Lễ làm sau khi về chính là đưa Minh Ý tới bệnh viện kiểm tra. Dù trong lòng đã chắc tám, chín phần, nhưng quá trình chờ đợi kết quả vẫn là một thử thách dài dằng dặc.

Có lẽ nhận ra sự bất an của cô, Phó Thời Lễ khẽ đặt tay lên mu bàn tay cô, ngón tay len vào giữa những kẽ tay đang đan chặt của cô, siết lấy lòng bàn tay hơi ẩm, giọng trầm chậm rãi: "Đừng sợ."

Minh Ý mím môi: "Em không hẳn là sợ, chỉ là… hơi khó tin."

Dù sao, trong tiềm thức cô luôn không muốn phải trưởng thành. Cả đời được yêu chiều, cưng nựng, cô vẫn quen sống như một đứa trẻ chẳng cần lớn lên. Vậy mà bây giờ, lại có người nói với cô rằng cô sắp làm mẹ rồi. Cô thật sự không chắc mình có thể đảm đương nổi vai trò này.

Dù chưa từng có ý định chuẩn bị trước, nhưng từ sau đám cưới, hai người cũng chẳng hề dùng biện pháp phòng tránh nào. Đứa trẻ này xuất hiện tuy ngoài dự liệu, nhưng cũng nằm trong lẽ thường tình.

So với Minh Ý, Phó Thời Lễ bình tĩnh hơn rất nhiều. Giọng anh trầm ấm: "Đã là lúc con đến, chứng tỏ con có duyên với chúng ta. Đây là món quà ông trời ban tặng. Điều chúng ta cần làm chính là bảo vệ thật tốt, chuẩn bị thật chu đáo để chào đón con đến với thế giới này, biết chưa?"

Minh Ý gật đầu, khẽ cong môi. Không hiểu vì sao, nghe anh nói xong, cảm giác bất an trong lòng cô lại dần dần lắng xuống. Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh thích con trai hay con gái?"

Phó Thời Lễ cụp mắt: "Chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thích."

Nghe vậy, Minh Ý bật cười khẽ. Còn chưa kịp nói thêm gì, một y tá đã cầm kết quả bước tới: "Chúc mừng anh Phó, chúc mừng cô, em bé đã được hai tuần rồi, rất khoẻ mạnh."

Sau đó, y tá lại dặn dò thêm những điều phụ nữ mang thai cần chú ý, những món cần kiêng kỵ…

Bởi trong bụng đã có em bé, Minh Ý lập tức được cả hai bên gia đình coi như nhân vật trung tâm để bảo vệ. Sau khi tan làm, Phó Thời Lễ gần như không rời nửa bước. Về sau, khi bụng cô lớn dần, đi lại khó khăn, anh dứt khoát không đến công ty nữa, đem hết công việc về nhà xử lý. Để có thể trông cô mọi lúc, anh thậm chí không vào thư phòng, mà bê thẳng laptop cùng chồng tài liệu vào phòng ngủ. Thỉnh thoảng có cuộc họp phải tham gia, anh cũng chỉ sắp xếp vào lúc Minh Ý đã ngủ.

Lúc đó, anh sẽ lặng lẽ cầm máy tính sang phòng bên cạnh, nhưng cửa phòng luôn để mở, để hễ Minh Ý gọi một tiếng là anh nghe thấy ngay.

Vì mang thai nên gần đây Minh Ý càng hay buồn ngủ. Ban ngày phải chợp mắt, buổi tối cũng chưa đến mười giờ đã kêu mệt. Mỗi lần như vậy, Phó Thời Lễ đều gác lại công việc, dỗ cô ngủ, đợi cô say giấc rồi mới lặng lẽ xử lý nốt.

Đêm ấy, Minh Ý thấy khó chịu, rúc rích chui vào lòng anh. Phó Thời Lễ giơ tay ôm chặt lấy cô, giọng trầm vừa trêu chọc vừa dịu dàng: "Giờ thì không sợ anh làm gì em nữa à?"

Trước đây, phần nhiều đều là anh chủ động, hiếm khi cô tỏ ra như thế này.

Minh Ý mím môi, khẽ cười: "Đương nhiên không sợ."

Nói rồi, cô xoa nhẹ bụng mình: "Trong người em đang mang con của anh, em tin anh cũng chẳng dám làm gì đâu."

Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ cười, bàn tay anh chậm rãi đè lên mu bàn tay cô đang đặt trên bụng, giọng khàn trầm: "Biết cả cách mượn oai hùm rồi à?"

"Không!" Minh Ý đáp: "Em không gọi là mượn oai hùm."

"Thế thì là gì?"

"Đây gọi là mẹ quý nhờ con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!