—
Có lẽ không ngờ Phó Thời Lễ lại có thể nói ra những lời trắng trợn như thế, Minh Ý phải mất mấy giây mới hoàn hồn lại được.
Má cô khẽ ửng hồng, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ không tin nổi, trách khẽ: "Giữa ban ngày ban mặt mà anh nói linh tinh gì thế, không sợ người khác nghe thấy à?"
Sắc mặt Phó Thời Lễ vẫn bình thản, nghiêng đầu nhìn cô vài giây, rồi chậm rãi bật cười: "Được, vậy thì để dành, tối nói."
Minh Ý: "?"
Ngập ngừng một chút, Minh Ý thu ánh mắt lại. Người đàn ông này càng ngày càng không đứng đắn, cô chẳng buồn đôi co, thôi thì ăn no cái đã.
Cô cúi đầu cắn thêm một miếng bánh khoai tây chiên. Lửa và dầu đều vừa vặn, lớp vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, ngon đúng kiểu cô thích. Minh Ý gắp một miếng bỏ vào đĩa của Phó Thời Lễ: "Anh nếm thử đi, bánh khoai tây ngon lắm, hương vị cũng gần giống dì Lan làm."
Phó Thời Lễ cúi mắt nhìn chiếc bánh trong đĩa, rồi gắp một miếng ăn thử, sau đó đưa ra đánh giá rất khách quan: "Cũng khá đấy."
Nghe vậy, Minh Ý cười: "Đúng không!"
Anh gật đầu: "Xem ra anh chọn đúng thật. Đầu bếp ở đây hợp khẩu vị em thế này, sau này rảnh chúng ta có thể thường xuyên đến."
Minh Ý gật đầu: "Nhưng nếu chúng at thường xuyên tới đây, công ty của anh phải làm sao?"
"Đợi lúc công ty bớt bận cũng được." Phó Thời Lễ uống một ngụm sữa đậu nành, thong thả nói: "Hoặc em có thể đưa Tạ Vân Đường cùng sang, coi như đi nghỉ dưỡng. Ở đây vẫn khiến anh yên tâm hơn khách sạn."
Nghe vậy, Minh Ý gật đầu: "Ừm, cũng đúng."
Ăn sáng xong, quản gia Joel dẫn Minh Ý và Phó Thời Lễ đi tham quan lâu đài cổ. Lâu đài có bốn tầng, tầng một là phòng khách, phòng ăn và bếp; tầng hai một nửa là khu nghỉ ngơi, nửa kia là khu giải trí; tầng ba là phòng ngủ, phòng chính lẫn phòng phụ cộng lại lớn nhỏ hơn ba mươi gian; tầng bốn là khu vui chơi, có rạp chiếu phim trong nhà, bể bơi, phòng tập thể hình… Từ cửa sổ tầng bốn nhìn xuống là khu vườn rộng, trồng kín hoa hồng, gió thoảng qua còn mang theo mùi hương dìu dịu.
Minh Ý đứng bên cửa sổ tầng bốn, ngạc nhiên nhìn ra biển hoa hồng trước mắt: "Sao lại có cả một vườn hồng lớn thế này?"
Phó Thời Lễ ôn tồn: "Trước đây anh cho người gieo ít hạt giống hoa hồng. Vừa hay giờ đúng mùa nở."
Nghe vậy, khoé môi Minh Ý khẽ cong lên.
Tuy từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu thốn điều gì, nhưng có lẽ bản tính phụ nữ, làm gì có ai không thích hoa hồng. Cô cũng chẳng ngoại lệ, huống chi đây lại là cả một biển hoa.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ. Từ góc nhìn của cô, dáng người anh cao lớn thẳng tắp, áo sơ mi đen cởi hờ mấy khuy trên cùng, cổ áo mở rộng, yết hầu gồ lên vừa gợi cảm vừa mê hoặc. Lên trên nữa là đường viền hàm rắn rỏi và gương mặt tuấn tú sáng sủa.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này trời sinh đã có một gương mặt trời phú, chỉ cần đứng yên ở đó cũng đủ khiến tim người khác loạn nhịp.
"Thích không?" Giọng anh trầm khàn, mát lạnh vang ngay bên tai cô.
"Cái gì cơ?" Minh Ý vừa hoàn hồn, chưa nghe rõ.
Phó Thời Lễ kiên nhẫn lặp lại: "Biển hoa hồng này, em có thích không?"
Làn gió mang theo hương hoa hồng thổi vào từ ngoài cửa sổ. Minh Ý khẽ mỉm cười, ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh, nhẹ nhàng gật đầu: "Rất thích."
–
Những ngày vô ưu vô lo bao giờ cũng ngắn ngủi. Minh Ý và Phó Thời Lễ ở Anh một tuần rồi cuối tháng trở về Lệ Thành.
Có lẽ vì kỳ nghỉ trăng mật trôi qua quá nhanh, giờ quay lại Lệ Thành, khi công việc chẳng có bao nhiêu, ngày tháng bỗng trở nên dài lê thê. Buổi sáng Minh Ý dậy ăn xong, hoặc quay về phòng ngủ bù, hoặc nằm trên sofa phòng khách xem nốt những bộ phim trước đây đóng máy chưa kịp theo dõi. Thường thì tuỳ thuộc vào cô đêm trước ngủ lúc mấy giờ, và vào tâm trạng buổi tối của Phó Thời Lễ.
Hôm nay, Minh Ý ăn sáng xong, như thường lệ lại nằm trên sofa xem tivi.
Trước mặt là đĩa hoa quả dì Lan vừa rửa sạch, cherry đúng mùa, quả nào quả nấy căng mọng ngọt lịm, nghe nói Phó Thời Lễ cho người chuyển thẳng bằng đường hàng không về. Gần đây khẩu vị cô không tốt, gần như chỉ dựa vào trái cây để ăn qua bữa.
Không biết có phải do trời ngày càng lạnh hay không, dạo này Minh Ý rõ ràng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, người lúc nào cũng lờ đờ, ăn uống chẳng thấy ngon, làm gì cũng thiếu hứng thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!