Chương 6: (Vô Đề)

?

"Ý gì đây?"

Minh Ý sững người — cô lại vừa bị Phó Thời Lễ trêu chọc nữa à?

Hoàn hồn lại, Minh Ý vừa xấu hổ vừa tức giận, theo phản xạ liền túm lấy chiếc gối ôm trên ghế sofa ném thẳng về phía anh: "Làm người nên tử tế một chút đi!"

Hôm nay tên này bị sao vậy? Cứ như bị nhập hồn, toàn nói mấy câu chọc người ta nghẹn họng.

Phó Thời Lễ giơ tay đỡ lấy chiếc gối nhẹ như không, nghiêng đầu nhìn cô, kiêu ngạo nhướn mày, chẳng hề né tránh.

Còn không quên thản nhiên đáp lại: "Chẳng phải em nói, vợ chồng hợp pháp đấy à?"

Minh Ý: "?"

Hóa ra cái đồ chết tiệt này từ nãy đến giờ là chờ đúng câu này của cô sao?

Nghe vậy, Minh Ý khoanh tay đáp trả: "Phó tổng đã để tâm đến lời tôi nói như thế, vậy sao không nghe lời tôi đi ngủ trên ghế sofa đi?"

Phó Thời Lễ vẫn không dời mắt khỏi khuôn mặt cô, nhìn cô vài giây, môi mỏng khẽ mở, giọng điềm đạm vang lên: "Em từng thấy cặp vợ chồng hợp pháp nào bắt chồng mình ngủ ở sofa chưa?"

"……?"

Minh Ý: Có thể so sánh kiểu này sao?!!

Người ta là vợ chồng thật sự, còn họ… cùng lắm cũng chỉ là một cặp vợ chồng plastic!

Nghĩ đến đây, Minh Ý "hừ" nhẹ một tiếng, cười nhạt nhìn anh, giọng châm chọc: "Giờ thì Phó tổng lại nhớ ra chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi à? Anh từng thấy cặp vợ chồng hợp pháp nào tám tháng không gặp mặt một lần chưa?"

Nói xong, Minh Ý ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã qua mười một giờ, cô lười đôi co tiếp với Phó Thời Lễ, quay người bước thẳng về phía giường: "Đây là nhà tôi, tôi có quyền quyết định! Tôi ngủ giường, anh ngủ sofa, vậy nhé! Ai mà còn đi theo thì là chó con đấy!"

Dứt lời, Minh Ý lập tức chạy vội về phía giường, lật chăn nằm xuống, sợ rằng chỉ cần chậm một giây là Phó Thời Lễ sẽ xông lên giành giường với cô mất.

Nằm yên rồi, cô vẫn không quên với tay chỉ huy: "Phó tổng nhớ tắt đèn nhé, ngủ ngon!"

Nghe vậy, Phó Thời Lễ đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại nơi bóng lưng nhỏ nhắn đang cuộn mình thành cái kén như con tằm, khoé môi bất giác cong lên.

Sáng hôm sau, Minh Ý bị ánh nắng mặt trời làm tỉnh giấc.

Khí hậu Lệ Thành rất đặc biệt, dù là mùa đông, nếu nắng lên cao thì vẫn có thể gay gắt khó chịu.

Tối qua mải cãi nhau với Phó Thời Lễ, trước khi ngủ cô quên kiểm tra xem đã kéo rèm cửa chưa, lúc này ánh sáng len qua khe hở giữa hai lớp rèm, chiếu thẳng vào khiến cô tỉnh ngủ.

Minh Ý theo phản xạ đưa tay che mắt, rồi cố gắng ngồi dậy.

Mở mắt ra, chiếc sofa đối diện đã trống không, cả áo vest và cà vạt đặt ở đó từ tối qua cũng chẳng thấy đâu nữa.

Phó Thời Lễ chắc hẳn đã dậy rồi.

Lấy lại tinh thần, Minh Ý với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, cúi đầu xem giờ, đã mười giờ rưỡi sáng.

"Bảo sao nắng chói chang thế." Minh Ý lẩm bẩm nhỏ giọng.

Cô có thói quen vừa tỉnh dậy sẽ mở WeChat xem tin mới. Đúng lúc vừa chạm vào màn hình, một tin nhắn bật lên ngay đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!