Chương 5: (Vô Đề)

Bữa cơm này Diệp Thư Thành ăn vô cùng vui vẻ. Vì Diệp Sâm dị ứng với cồn nên trong suốt bữa ăn, chỉ có Diệp Thư Thành và Phó Thời Lễ cụng ly qua lại, đến tận chín giờ tối mới kết thúc. May mà cả hai người đều không uống quá chén, đầu óc vẫn tỉnh táo, thậm chí sau bữa cơm, Diệp Thư Thành còn nhớ ra chuyện ván cờ buổi chiều chưa đánh xong, liền gọi Phó Thời Lễ cùng đi giải nốt.

Minh Ý thì không muốn sang đó chịu trận nữa, dứt khoát đẩy một mình Diệp Sâm qua làm linh vật, dù sao anh cũng thích đánh cờ. Vừa hay dì trong nhà thấy Diệp Thư Thành và Phó Thời Lễ uống rượu, đang chuẩn bị nấu canh giải rượu trong bếp, Minh Ý liền lấy cớ học cách nấu canh mà lẩn vào bếp.

Dì Triệu là vợ của chú Chu, cả hai đều là người đã làm việc ở nhà họ Diệp mấy chục năm nay, cũng là những người từ nhỏ đã nhìn Minh Ý lớn lên, tình cảm vô cùng gắn bó. Đặc biệt là khoảng thời gian sau khi bà Minh qua đời, chính dì Triệu là người ở bên cạnh giúp cô vượt qua.

Khi bước vào bếp, dì Triệu đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu canh giải rượu, Minh Ý lên tiếng: "Dì Triệu?"

"Là Tiểu Ý à!"

Thấy Minh Ý, gương mặt dì Triệu rạng rỡ hiền từ: "Sao không đi cùng cậu Phó chơi cờ với ông chủ?"

Minh Ý bước vào, thân thiết khoác lấy cánh tay dì Triệu: "Xem họ chơi cờ thì có gì thú vị đâu ạ. Con còn buồn ngủ ngay từ trước khi ăn xong, giờ mà đi, con sợ mình ngủ gục luôn trên bàn cờ mất."

Vừa nói, Minh Ý vừa tinh nghịch nháy mắt: "Đến lúc đó bố con lại nổi cáu cho mà xem! Thế nên thà qua đây ngồi tám chuyện với dì còn hơn."

Hiểu được lòng cô, dì Triệu càng thêm vui. Trong mắt người ngoài, có thể Minh Ý là cô tiểu thư được nuông chiều từ bé, không biết trời cao đất dày, nhưng trong mắt bà, Minh Ý vẫn là cô bé thấy bà bị bỏng khi nấu ăn, nửa đêm mặc váy ngủ chạy sang đưa thuốc trị bỏng, hỏi tay bà có đau không.

Cả đời dì Triệu không có con cái, từ lâu đã xem Minh Ý như con ruột. Bao nhiêu năm làm việc trong nhà họ Diệp, trên danh nghĩa là quan hệ thuê mướn, nhưng từ trên xuống dưới nhà họ Diệp luôn đối đãi vợ chồng bà như người thân trong nhà, chưa từng coi họ là người giúp việc.

Dì Triệu mỉm cười, đưa tay cưng chiều điểm nhẹ lên trán Minh Ý: "Cái con bé này!"

Nói rồi, bà cúi đầu chỉ vào mớ nguyên liệu trên thớt: "Đây là toàn bộ nguyên liệu để nấu canh giải rượu."

Minh Ý liếc qua một lượt, thấy có hoa quế, ô mai, một miếng đường đỏ nhỏ hình vuông, còn có một món cô không nhận ra.

Cô chỉ vào thứ cuối cùng trong đĩa: "Dì Triệu, cái này là gì thế ạ?"

"Cái đó là quả la hán."

Vừa nói, dì Triệu vừa chia nguyên liệu thành từng phần nhỏ, cho vào túi trà, vừa làm vừa giải thích cho Minh Ý: "Lần này là trà giải rượu hoa quế, vừa giúp tỉnh rượu thanh vị, lại tốt cho gan và dạ dày, bình thường cũng có thể nấu uống."

Minh Ý gật đầu, nhìn dì Triệu thả hai túi trà vào ấm, rồi đổ nước sôi vào.

"Để yên vài phút là uống được." Dì Triệu cười nói: "Nhanh thật đấy, con với Thời Lễ sắp cưới nhau được một năm rồi."

Vì ngày trước hai nhà là hàng xóm nên Phó Thời Lễ thường xuyên sang nhà họ Diệp chơi, dì Triệu cũng theo người lớn trong nhà gọi luôn tên anh, đến giờ vẫn vậy.

Vừa nói, dì Triệu vừa ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa ngoài phòng khách, miệng mỉm cười hiền hậu: "Thời Lễ là đứa trẻ ngoan, chắc nó đối xử với con cũng tốt lắm đúng không?"

Nghe vậy, Minh Ý hừ nhẹ một tiếng: "Cũng tạm được thôi ạ."

Dì Triệu từ nhỏ đã chứng kiến cảnh Minh Ý và Phó Thời Lễ ở cạnh nhau. Nhìn bề ngoài hai người như nước với lửa, nhưng tình cảm thanh mai trúc mã ấy, chẳng ai có thể sánh bằng. Chỉ là cả hai chưa chịu thừa nhận mà thôi.

Về phần này, dì Triệu chỉ biết mà không nói.

Chỉ qua vài câu trò chuyện, trà giải rượu đã ngấm xong. Minh Ý chủ động nhận phần mang ra, không để dì Triệu phải đi lại.

Mang trà ra phòng khách, Minh Ý lấy ba chiếc cốc, rót cho mỗi người một ly.

Diệp Thư Thành thấy là Minh Ý tự tay mang trà ra thì hơi ngạc nhiên, cứ tưởng lúc nãy cô chỉ viện cớ không muốn đi đánh cờ thôi, ai ngờ con gái ông lại chịu khó đến mức đi học cách pha trà giải rượu thật.

Vì thế, tâm trạng Diệp Thư Thành lập tức phấn chấn hẳn. Dù sao cũng đã hai năm rồi ông chưa được con gái đích thân bưng gì cho ăn uống.

Ông buông bàn cờ, với tay cầm một ly trà, cúi đầu nhấp một ngụm: "Mùi vị không tệ."

Nói rồi, Diệp Thư Thành bảo: "Thời Lễ, A Sâm, hai đứa cũng nếm thử đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!