Chương 47: (Vô Đề)

Minh Ý khẽ sững lại, theo phản xạ đẩy Phó Thời Lễ ra. Có lẽ dùng lực hơi mạnh, nửa người trên theo quán tính ngả hẳn ra sau.

Để tránh lại vô tình chạm vào anh, cô nhanh tay chống lên bàn làm việc mới miễn cưỡng đứng vững. Cô cau mày nhìn sang, gương mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo thoáng hiện chút khó chịu, liếc anh một cái: "Ai thèm nhào vào lòng anh chứ, đừng nghĩ nhiều. Em chỉ là… đứng không vững thôi."

Hàng mi Phó Thời Lễ khẽ cụp xuống, khóe môi nhè nhẹ cong thành một độ cung gần như không thể nhận ra. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô vài giây, bật cười khẽ: "Biết rồi, anh cũng không nghĩ nhiều đâu."

Minh Ý ngẩng đầu, nghi hoặc liếc anh một cái rồi thu lại tầm mắt, rõ ràng là không mấy tin tưởng. Nhưng thôi, nghĩ đến việc vừa rồi anh kịp đỡ lấy cô, gián tiếp cứu cô khỏi mất mặt, cô cũng không chấp nữa.

Nghĩ tới đây, Minh Ý chợt nhớ ra điều gì, lập tức ngẩng đầu, chất vấn: "Không phải đã nói là khi em xong việc sẽ nhắn tin, rồi anh sang đón em, tiện thể cùng đi chọn quà cho ông sao?"

Chuyện anh trêu chọc cô thì có thể bỏ qua, nhưng chuyện bùng hẹn thì tuyệt đối không thể tha thứ! Trước nay chỉ có cô bùng người khác, chưa từng đến lượt ai bùng cô cả!

Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ cúi mắt, ánh nhìn rơi lên gương mặt vốn kiêu kỳ rạng rỡ, chỉ là giờ lại điểm thêm chút giận dỗi.

Anh mỉm cười, giọng hiếm khi dịu dàng: "Tự dưng phát sinh một cuộc họp, anh quên nhìn giờ. Bỏ em bơ vơ là anh sai."

Dừng một thoáng, khóe môi anh khẽ nhếch, giọng trầm ấm, như vương chút lưu luyến: "Anh xin lỗi em, được không?"

"?"

Minh Ý sững lại.

Cô có nghe nhầm không, Phó Thời Lễ… đang xuống nước với cô ư?

Mãi một lúc sau, Minh Ý mới chắc chắn mình không nghe nhầm. Đúng là Phó Thời Lễ đang xin lỗi cô thật.

Hoàn hồn lại, cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, chớp mắt: "Ờ… anh mà bị ai nhập thì chớp mắt một cái?"

Phó Thời Lễ bật cười, giọng trầm thấp: "Em nói linh tinh gì thế?"

Minh Ý: "???"

Giọng điệu này… sao lại đột nhiên như đang cưng chiều cô thế?

Anh đột ngột đổi tính rồi à? Hay là… anh biết mình bùng hẹn với cô là có lỗi?

Không hiểu sao, tim Minh Ý khẽ lỡ một nhịp. Cô lắc đầu: "Không có gì. Chúng ta đi nhanh thôi, không lát nữa trung tâm thương mại đóng cửa mất."

Phó Thời Lễ khẽ cười: "Phó phu nhân, tất cả trung tâm thương mại lớn ở Lệ Thành đều đóng cửa lúc chín giờ tối."

Bây giờ mặt trời còn chưa lặn, làm sao mà đóng cửa được.

Cái cớ vừa tìm ra đã bị vạch trần, Minh Ý hơi chột dạ, mím môi nói liều: "Ồ… thế à, lâu quá không đi mua sắm nên em quên mất."

Lý do vụng về đến mức ngay cả cô cũng thấy không ổn, vậy mà lần này Phó Thời Lễ lại nhận luôn: "Ừ, Phó phu nhận bận đóng phim, quên cũng là chuyện bình thường. Sau này có mẫu mới, anh sẽ bảo trung tâm thương mại gửi thẳng đến Tây Ngọc Nhạc Đình."

Minh Ý chớp mắt, bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh đang cần cô giúp chuyện gì không, chứ sao hôm nay nói câu nào cũng vừa ý cô thế này?

Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn anh dò xét: "Hôm nay anh có chuyện gì cần nhờ em à?"

Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhướng mày, ánh mắt hờ hững rơi lên mặt cô: "Em nghĩ có chuyện gì anh không làm được mà phải nhờ em?"

"…"

Trong tai Minh Ý, câu này chẳng khác gì "em mơ cái gì đấy?", chỉ là anh nói khéo hơn thôi.

Mà cũng đúng, có chuyện gì mà Phó Thời Lễ không giải quyết nổi đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!