Bầu không khí trong xe vừa ngượng ngùng vừa khó nói.
Đối mặt trong hai giây, Minh Ý theo phản xạ đưa tay đẩy Phó Thời Lễ ra: "Em đâu có nghĩ gì đâu."
Muốn cô thừa nhận chuyện đáng xấu hổ đó trước mặt Phó Thời Lễ là điều không thể nào xảy ra. Cũng chẳng hiểu vừa rồi đầu óc cô bị sao nữa, đến cả việc Phó Thời Lễ có cảm giác gì với cô hay không còn chưa rõ, vậy mà cô lại tự tưởng tượng linh tinh. Chắc chắn là do dạo này bị Tạ Vân Đường nhồi nhét quá nhiều thứ vớ vẩn.
Phó Thời Lễ thu tay về, cụp mắt nhìn cô vài giây, sau đó khẽ cười: "Thật à?"
Rõ ràng là không tin cho lắm.
Dù trong lòng chột dạ vô cùng, nhưng khí thế thì tuyệt đối không thể thua, Minh Ý ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh: "Tất nhiên rồi. Không thì anh nghĩ em đang nghĩ gì?"
Phó Thời Lễ tâm trạng tốt, khóe môi khẽ cong. Đã lâu rồi anh chưa thấy cô công chúa nhỏ của anh xù lông với mình thế này, lại thấy có chút nhớ nhung.
Một lát sau, anh nhướng mày, thu ánh nhìn về, ung dung tựa người vào lưng ghế da thật, giọng điệu thong thả: "Vậy thì làm ơn, Phó phu nhân, giải thích giúp anh câu "bây giờ đang ở trên xe, dù hợp pháp cũng không được như vậy" là có ý gì?"
Nói rồi, Phó Thời Lễ lại quay đầu nhìn cô, ánh mắt thản nhiên rơi trên gương mặt cô: "Anh không hiểu cho lắm."
Anh ngừng một chút, ánh mắt dần dần lướt lên, đáy mắt trầm xuống, giọng nói chậm rãi, kéo dài rõ ràng: "Không được như vậy là… như thế nào?"
Minh Ý nghẹn lời.
Bình thường trong tình huống thế này, Phó Thời Lễ sẽ chẳng thèm đôi co với cô. Hôm nay sao lại cứ truy đến cùng?
Thấy vậy, Minh Ý dứt khoát buông xuôi: "Khó hiểu lắm sao? Ý em là, tuy chúng ta hợp pháp, nhưng bên ngoài vẫn chưa công bố. Dù sao em cũng là một ngôi sao đang nổi, nếu bị người ta chụp được cảnh anh ngồi gần em thế này, lỡ ảnh hưởng đến tiền đồ của em thì sao?"
Cô vốn tưởng nói vậy cũng coi như đã chặn đứng được miệng Phó Thời Lễ, không ngờ ngay sau đó lại nghe anh thong thả nói: "Nói vậy là, em muốn công khai?"
Minh Ý: "?"
Phó Thời Lễ nhìn cô vài giây, rồi dời mắt đi: "Cũng không phải là không thể."
Minh Ý: "?"
Anh đang nói cái gì vậy?
Do hai người không cùng một tần số, cuộc trò chuyện cứ thế mà chệch hướng, nhưng cũng may, nó giúp Minh Ý tạm quên đi sự ngượng ngùng vì những lời lỡ miệng khi nãy.
Suốt quãng đường còn lại, Minh Ý chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù đã sống ở Lệ Thành hơn hai mươi năm, cô vẫn phải thừa nhận phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp. Đặc biệt là khi đi qua cầu vượt, đưa mắt nhìn ra là thấy ngay nửa dòng sông.
Mãi đến khi thấy chiếc xe thứ sáu cố ý bám theo sau, Minh Ý mới phản ứng lại, quay đầu hỏi: "Hôm nay sao anh lại đổi xe?"
"Chiếc trước Tần Xuyên lái đến trung tâm bảo dưỡng rồi." Vừa nói, Phó Thời Lễ vừa liếc nhìn cô một cái: "Sao thế?"
"À." Minh Ý gật đầu, lại quay mặt ra ngoài cửa sổ: "Cũng không có gì, chỉ là xe này nổi bật quá, dọc đường em thấy không ít xe cứ bám theo anh."
Phó Thời Lễ khẽ bật cười: "Vậy chẳng phải rất tốt sao?"
Minh Ý: "?"
Hôm nay anh làm sao thế? Bình thường không phải anh rất kín tiếng sao?
Còn đang mải suy nghĩ, bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc của Phó Thời Lễ: "Ngày kia là sinh nhật ông nội, đến lúc đó anh qua đón em về nhà cũ."
Minh Ý gật đầu: "Vâng."
Nếu Phó Thời Lễ không nhắc, có khi cô cũng quên mất. "Vậy hôm nay anh đến tìm em là để đưa em đi mua quà cho ông à?"
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi nhướng mày: "Cũng coi là vậy đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!