—
"?"
Minh Ý sững người trong giây lát, sau đó khẽ nhíu mày: "Anh nghe lén người khác nói chuyện là kiểu gì thế hả?"
Phó Thời Lễ mỉm cười, khóe môi hé ra một tia cười nhạt: "Hai người nói chuyện to như thế, còn trách anh nghe lén?"
"???"
Minh Ý đáp lại: "Anh nghe lén mà còn nói lý lẽ à? Vậy ý anh là bọn em làm ồn đến tai anh chắc?"
Không biết ăn nói thì đừng mở miệng!
Trong lòng Minh Ý lập tức trừ thẳng điểm của Phó Thời Lễ.
Càng nghĩ càng thấy kiểu châm chọc độc miệng của Phó Thời Lễ đúng là đáng ghét, Minh Ý cũng chẳng buồn đôi co với anh thêm nữa, dứt khoát nhấc chân định bước qua anh để quay lại phòng khách.
Nhưng vừa mới nhấc chân lên, còn chưa kịp đi qua thì cổ tay đã bị Phó Thời Lễ bất ngờ giữ chặt lại.
Minh Ý nhíu mày: "Anh làm cái gì đấy?"
"Em còn chưa trả lời."
Bàn tay Phó Thời Lễ dần nóng lên, lực nắm nơi cổ tay cô vẫn giữ nguyên. Anh cúi mắt, từ từ hạ thấp người, ghé sát về phía cô, giọng nói trầm khàn: "Phó phu nhân thích kiểu chủ động? Hửm?"
Hôm nay là giao thừa, không khí hiếm khi rôm rả như thế, Minh Ý cũng chẳng muốn vì cãi nhau với Phó Thời Lễ mà lãng phí thời gian, bèn thẳng thừng đáp:
"Đúng vậy, ai mà chẳng thích được người khác chủ động? Những người có miệng mà không biết dùng, thì thôi thà mang đi hiến luôn còn hơn."
Thấy Minh Ý nổi giận đến mức bắt đầu buông lời "phá bình hỏng nắp" thế kia, khóe môi Phó Thời Lễ khẽ giật nhẹ, nhưng tâm trạng lại có vẻ khá tốt, kiên nhẫn nghe cô lải nhải về triết lý "hiến miệng".
Nói xong, Minh Ý như chợt nhớ ra gì đó, lại bổ sung: "À, còn những người có miệng mà không biết cách nói lời tử tế, cũng nên cân nhắc hiến luôn đi."
Nói hết câu, trong lòng Minh Ý cũng hả hê hơn, chẳng thèm để ý đến Phó Thời Lễ nữa, cứ thế nhón chân mang giày cao gót bước qua anh, quay lại phòng khách.
Tại chỗ cũ, Phó Thời Lễ nhìn theo bóng lưng đầy kiêu ngạo kia, không nhịn được cong môi cười nhẹ.
Đến giờ ăn cơm, ông cụ Phó đặc biệt sai người chuẩn bị chiếc bàn tròn bằng gỗ lim đỏ kiểu Trung cổ điển chuyên dùng để tiếp khách.
Còn chưa bước vào phòng ăn, từ xa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức lan tỏa.
Vào đến nơi, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ.
Chỗ chính giữa là ông cụ Phó ngồi, hai bên trái phải lần lượt là Phó Thời Lễ và Phó Trì, Minh Ý ngồi cạnh Phó Thời Lễ, còn Phó Trạch Ngôn và Tống Tuyết Cầm thì ngồi kế bên Phó Trì.
Dẫu sao cũng là cha con ruột thịt, những chuyện không vui vừa rồi coi như tan thành mây khói. Thêm nữa hôm nay là đêm giao thừa, ăn bữa cơm tất niên cũng chẳng quá câu nệ hình thức, Phó Trì và Phó Trạch Ngôn kẻ tung người hứng khiến ông cụ Phó cười đến không ngậm được miệng.
Phó Thời Lễ vốn dĩ là người kiệm lời, lại thêm chuyện anh về nhà cũ thường xuyên hơn bên nhánh thứ hai, thời gian ở cạnh ông cụ Phó cũng nhiều hơn, nên càng không cần thiết phải tranh giành thể hiện trong bữa ăn này, chỉ vừa ăn vừa nghe chuyện, có ai nhắc đến anh thì mới tùy ý phụ họa một hai câu.
Minh Ý cũng vậy, chỉ khi có ai nói tới thì mới đáp lại vài lời, phần lớn thời gian đều đang chú tâm vào mâm cơm. Dù sao thì hôm nay trên bàn đầy món ngon thế này, cũng phải tới hai phần ba là món cô thích ăn.
Ngược lại, Tống Tuyết Cầm từ lúc ngồi vào bàn đến giờ, cứ thỉnh thoảng lại bắt chuyện với cô, từ chuyện tình cảm đến công việc, cuối cùng còn lạc sang cả chủ đề… theo đuổi thần tượng.
"Này Sở Sở, thím nghe nói trước đây cháu từng quay một bộ phim với ảnh đế Kỳ Chu và cả vợ thằng bé nữa, có thật không thế?"
Minh Ý gật đầu: "Dạ thật ạ."
Nghe vậy, vẻ mặt Tống Tuyết Cầm rõ ràng sáng bừng lên trong chốc lát:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!