Chương 43: (Vô Đề)

Ông cụ Phó nghe tiếng thì dừng bước, chậm rãi quay người, ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng trên người Minh Ý và Phó Thời Lễ vài giây: "Đồ đôi à?"

Sau đó, ông cụ vui vẻ cười vang: "Đồ đôi tốt, đồ đôi rất tốt!"

"Ta còn đang thắc mắc sao hôm nay Phó Thời Lễ trông thuận mắt hơn mọi khi."

Nói rồi, ông cười hiền hậu liếc Minh Ý một cái: "Thì ra là nhờ phúc của cháu gái chúng ta rồi."

Khuôn mặt Minh Ý lập tức ửng hồng.

Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe ông cụ lại nói: "Xem ra cháu cũng tinh mắt đấy."

Ông nhìn về phía Phó Trạch Ngôn, cười nói: "Năm nay lì xì Tết gấp đôi."

"Cảm ơn ông nội ạ!" Phó Trạch Ngôn như chợt phát hiện ra điều gì, vừa nói xong đã bắt đầu nịnh nọt: "Con đã bảo rồi, hôm nay nhìn anh cả và chị dâu sao mà hợp đến thế, thì ra là vì mặc đồ đôi!"

Tống Tuyết Cầm cũng mỉm cười phụ hoạ: "Đúng thế, trai tài gái sắc, đẹp đôi quá rồi còn gì."

Minh Ý: "…"

Đủ rồi đấy.

Cô bắt đầu hối hận vì đã mặc cùng màu với Phó Thời Lễ.

Suốt cả quãng đường, Minh Ý vừa nghe các bậc trưởng bối trêu chọc, vừa xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nhưng vẫn phải nghiến răng giữ vẻ đoan trang dịu dàng, thỉnh thoảng khi có ánh mắt nhìn về phía mình thì còn phải phối hợp mỉm cười.

Khi cô vừa khoác tay Phó Thời Lễ vừa đi phía sau mọi người vào trong nhà, một giọng nói trầm khẽ vang bên tai: "Em nhẹ tay chút."

"…"

Thấy nếp nhăn trên tay áo khoác của Phó Thời Lễ, Minh Ý càng xấu hổ hơn, chỉ muốn tìm cái hố chui xuống.

Cho đến khi vào phòng khách, mọi người bắt đầu nói chuyện khác, Minh Ý mới dần lấy lại bình tĩnh.

Tuy ông cụ Phó luôn cảm thấy Phó Trì không ra gì, nhưng từ sau khi bố của Phó Thời Lễ đột ngột qua đời, chỉ còn lại Phó Trì là con trai duy nhất của ông, trong lòng vẫn không khỏi để tâm.

Huống hồ Phó Trì cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chẳng qua là không có tham vọng thôi. Cả nhà trò chuyện vui vẻ, ông cũng khiến ông cụ Phó bật cười ha hả, thêm vào đó có Phó Trạch Ngôn ở bên pha trò, bầu không khí trong phòng khách vô cùng đầm ấm.

Rồi câu chuyện cuối cùng cũng quay về mấy người trẻ tuổi, Tống Tuyết Cầm cười nhìn Minh Ý: "Cháu với Thời Lễ kết hôn cũng được một thời gian rồi nhỉ, định khi nào sinh con đây?"

Nghe vậy, nụ cười nơi khoé môi Minh Ý lập tức cứng lại: "Chuyện này…"

"Không vội ạ." Chưa kịp nói hết, bên tai đã vang lên giọng trầm khẽ của Phó Thời Lễ.

Anh cụp mắt, bàn tay nhẹ nhàng bao lấy tay Minh Ý, giọng chậm rãi:

"Cô ấy vẫn còn nhỏ."

Tim Minh Ý khẽ run, nghiêng đầu nhìn Phó Thời Lễ, khẽ chớp mắt.

Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, mà trong câu nói vừa rồi hình như ẩn chứa vài phần cưng chiều.

Thấy vậy, Tống Tuyết Cầm mím môi cười, không nhịn được trêu: "Ôi chao, xem kìa, hai vợ chồng son tình cảm thế, Thời Lễ đúng là biết thương vợ, chỉ vì chuyện mang thai mà cũng xót không nỡ."

Phó Thời Lễ khẽ siết tay Minh Ý để trấn an, sau đó thản nhiên nói: "Cháu và Minh Ý đều đang tập trung cho sự nghiệp, chuyện con cái để vài năm nữa cũng chưa muộn."

Nhắc đến chuyện nối dõi, ngay cả ông cụ Phó vốn luôn đứng về phía Minh Ý cũng hơi sốt ruột, ho nhẹ hai tiếng: "Ừm, Tuyết Cầm nói cũng đúng, công việc là công việc, không bắt các cháu phải sinh ngay lập tức, nhưng kết hôn cũng đã lâu rồi, nên tính toán chuyện này đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!