—
Từ hôm trở về từ chỗ Tạ Vân Đường, Minh Ý vẫn luôn nghĩ cách làm sao để thử thăm dò Phó Thời Lễ.
Cộng thêm việc bỗng nhiên nhận ra tình cảm của chính mình, cô có chút xấu hổ, cũng ngại không dám nhắn tin hỏi thẳng chuyện chúc Tết. Dù sao thì, cho dù có đi công tác, đêm giao thừa Phó Thời Lễ chắc chắn vẫn sẽ về Lệ Thành, đến lúc đó là biết ngay thôi.
Lần tiếp theo Minh Ý gặp lại Phó Thời Lễ là sáng giao thừa. Cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng tinh đi xuống lầu, miệng vẫn gọi: "Dì Lan, chúc dì giao thừa vui vẻ."
Theo thói quen, cô đưa mắt nhìn về phía bếp. Nhưng lần này không thấy Dì Lan, mà lại thấy một dáng người cao ráo tuấn tú đứng ngay dưới cầu thang.
Người đàn ông mặc bộ vest rượu vang may đo cao cấp, vai rộng eo thon, dáng người thẳng tắp. Cổ áo sơ mi vẫn cài kín đến tận cúc trên cùng, gương mặt nghiêng với đường nét sắc sảo, sống mũi cao thẳng, trên đó là cặp kính gọng vàng, cả người toát lên khí chất cấm dục lạnh lùng.
Minh Ý dừng lại, ánh mắt khẽ lướt qua anh mấy giây, không nhịn được cắn nhẹ môi dưới. Hôm nay Phó Thời Lễ ăn mặc thế này thật đúng không khí ngày Tết.
Ngay tại chỗ, Phó Thời Lễ ngước mắt chạm vào ánh nhìn của cô, ánh mắt dừng trên gương mặt ấy vài giây rồi mở miệng: "Hôm nay giao thừa, anh cho Dì Lan nghỉ về nhà ăn Tết rồi."
"Ồ."
Minh Ý gật đầu, không hiểu sao má hơi nóng lên, vừa đáp vừa giả vờ bình thản thu ánh mắt lại. Nếu nhìn thêm vài giây, tim cô e rằng sẽ đập loạn đến mức chịu không nổi. Suốt hai mươi bốn năm qua, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày si mê Phó Thời Lễ đến mức này – thật quá sức tưởng tượng!
Minh Ý mang đôi dép lê phối màu Bạch Tuyết, chậm rãi bước xuống lầu.
Hôm nay cô mặc váy ngủ hai dây dài, tà váy rủ xuống vừa đủ để lộ mắt cá chân trắng nõn, chất liệu voan mỏng nhẹ, theo động tác khẽ lay động. Khi đi ngang qua Phó Thời Lễ, tà váy khẽ lướt qua mu bàn chân anh, yết hầu người đàn ông khẽ chuyển động, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt mộc của cô.
Minh Ý vừa ngủ dậy, chưa kịp trang điểm, mái tóc đen mềm mượt vương trên bờ vai trắng ngần, ngũ quan thanh tú, làn da sáng trong, đôi môi phớt hồng tự nhiên.
Dừng lại thoáng chốc, Phó Thời Lễ thu ánh mắt, sải bước theo sau, thấy cô đang đi quanh bếp liền mở lời: "Đói chưa?"
Hà mi Minh Ý khẽ run, vừa định nói "chưa", bụng lại "ục" một tiếng.
"…"
Không khí im lặng vài giây. Thấy khóe môi anh cong nhẹ như cười, Minh Ý dứt khoát buông xuôi: "Đói rồi."
Phó Thời Lễ điềm tĩnh bước vào bếp: "Dì Lan đi sớm, trước khi đi đã nấu cháo thịt băm trứng bắc thảo, để anh hâm lại cho em."
Trước đây Minh Ý chưa từng thích ai, nay đột nhiên có tình cảm với Phó Thời Lễ, tâm tư vụng về của cô gái lần đầu yêu thương đều hiện rõ.
Ví như bây giờ, Phó Thời Lễ chỉ đơn giản giúp hâm cháo thôi, vậy mà tim cô đã đập loạn.
Cô chần chừ bước ra khỏi bếp, chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: "Anh về từ khi nào vậy?"
Phó Thời Lễ thuần thục múc cháo, đặt vào lò vi sóng, chỉnh xong thời gian mới đứng thẳng người: "Chuyến bay ba giờ sáng."
Từ Giang Thành đến Lệ Thành bay mất ba tiếng, nghĩa là anh đã về đến nhà hơn sáu giờ sáng.
Nghĩ đến đó, Minh Ý lại nhìn kỹ cách anh ăn mặc hôm nay – thế này đâu giống vừa từ công tác về, hơn nữa bình thường anh ít khi mặc vest màu sáng, chẳng lẽ… chỉ để hợp không khí Tết?
Cô suy nghĩ vài giây, vẫn không tìm ra đáp án.
Hoàn hồn lại, Minh Ý gật đầu khẽ "ồ" một tiếng: "Hôm nay chúng ta về nhà cũ họ Phó ăn Tết đúng không?"
"Ừ." Anh gật đầu: "Giao thừa và mùng Một ở nhà cũ, mùng Hai anh đưa em về nhà họ Diệp."
Ngập ngừng một lát, Phó Thời Lễ nhớ ra điều gì, nói tiếp: "Hôm nay cả nhà nhánh thứ hai của anh cũng về."
Minh Ý gật đầu.
Nhà họ Phó vốn được xem là hòa thuận trong giới hào môn, nhánh thứ hai không có nhân vật xuất chúng, thuộc kiểu ăn nhờ hưởng lộc, mà chú hai Phó Thời Lễ cũng biết rõ năng lực của mình, không tham vọng, hồi bố mẹ Phó Thời Lễ còn sống, ông ấy đã sớm rút khỏi cuộc cạnh tranh công ty, dọn ra ngoài sống riêng, ngày ngày vui chơi hưởng thụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!