—
"Phó Thời Lễ sao lại biết chuyện này?" Tạ Vân Đường rõ ràng sững lại một thoáng, rồi hoàn hồn, theo bản năng dò hỏi: "Cậu lại gặp chuyện gì rồi à?"
Minh Ý vốn rất để tâm đến chuyện này, nhà họ Diệp cũng giấu rất kín, Tạ Vân Đường trước đó chỉ tình cờ mới biết Minh Ý bị chứng sợ không gian kín.
Hồi học lớp 11, có lần xếp thời khoá biểu chéo, tiết cuối buổi chiều học thể dục. Tan học, vừa hay đến lượt Minh Ý và Tạ Vân Đường thu dọn dụng cụ thể thao.
Phòng dụng cụ ở tầng hầm của toà nhà đa năng. Lần đó, khi mang chuyến đồ cuối cùng, đi được nửa đường thì Tạ Vân Đường chợt nhớ điện thoại để quên ở bồn hoa cạnh sân bóng. Lúc ấy trên tay hai người cũng không nhiều đồ, Minh Ý liền cầm luôn quả bóng chuyền trong tay Tạ Vân Đường, bảo cô ấy đi tìm điện thoại trước, lát nữa quay lại phòng dụng cụ gặp nhau.
Đến khi Tạ Vân Đường quay lại, Minh Ý đã bị ai đó khoá trái trong phòng. Đợi đến lúc tìm được thầy giáo mượn chìa khoá mở cửa thì thấy Minh Ý đã co ro một góc, đó là lần duy nhất trong ngần ấy năm cô thấy Minh Ý khóc đến như vậy.
Cũng từ lần đó, cô mới biết Minh Ý bị chứng sợ không gian kín.
"Hôm Giáng Sinh chúng tớ gặp sự cố thang máy."
Minh Ý mím môi, tự động lược qua chuyện cô và Phó Thời Lễ cùng nhau dùng bữa, rồi định đi xem phim: "Lúc đó tớ ở cùng với Phó Thời Lễ."
Nghe vậy, Tạ Vân Đường lập tức hiểu ra, sự cố thang máy đúng là điều kiện dễ kích phát bệnh của Minh Ý. Nhưng nhìn Minh Ý lúc này như chẳng có việc gì, hẳn Phó Thời Lễ đã làm gì đó.
Nghĩ vậy, Tạ Vân Đường ngẩng lên nhìn: "Sau đó thì sao?"
Minh Ý lại một lần nữa, tự động bỏ qua chuyện Phó Thời Lễ nắm tay và ôm cô trong thang máy: "Rồi anh ấy bấm chuông gọi nhân viên, chúng tớ được cứu."
"???"
Tạ Vân Đường bán tín bán nghi nhìn Minh Ý. Theo hiểu biết của cô về người chị em này, chắc chắn trong thang máy Phó Thời Lễ đã làm gì đó, Minh Ý mới có phản ứng và biểu cảm như bây giờ, nếu không thì lúc này cô đã mắng anh ấy là đồ cẩu rồi.
"Chỉ thế thôi à?"
Bị hỏi, Minh Ý hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng: "Chỉ thế thôi!"
"Thế sao cậu lại tránh mặt anh ấy?"
Đối diện với câu hỏi "chí mạng" của Tạ Vân Đường, Minh Ý khựng lại. Đúng thế, sao cô lại phải tránh Phó Thời Lễ? Là vì xấu hổ ư? Hay vì điều gì khác?
Còn chưa kịp nghĩ ra, đã nghe Tạ Vân Đường tiếp lời: "Khi tớ tình cờ biết chuyện này, cậu cũng đâu có tránh mặt tớ đâu?"
Dừng vài giây, Tạ Vân Đường như nhìn thấu điều gì, bật cười: "Trước mặt tớ thì không thấy mất mặt, sao đến Phó Thời Lễ lại thành tiêu chuẩn khác rồi?"
Minh Ý chột dạ mím môi, nhất thời chẳng biết đáp sao, hồi lâu mới ấp úng: "Cái đó… khác."
"Khác thế nào?"
Tạ Vân Đường nhìn sắc mặt cô càng lúc càng thú vị, cố ý cười trêu: "Chẳng lẽ Phó Thời Lễ ở trong thang máy đã làm gì cậu rồi à? Thế thì anh ấy cũng quá đáng thật đấy!"
"Đâu có!"
Minh Ý buột miệng phản bác, đến bản thân cũng không nhận ra là mình đang bênh Phó Thời Lễ.
Thấy cô im bặt, Tạ Vân Đường chỉ im lặng nhìn, Minh Ý mới giật mình, vội giải thích: "Không, ý tớ là…"
Còn chưa nói xong đã bị Tạ Vân Đường cắt ngang bằng ánh mắt "tớ hiểu hết rồi": "Thôi khỏi cần giải thích."
"…"
Minh Ý cố gắng phân bua: "Thật sự không phải như cậu nghĩ đâu."
Tạ Vân Đường bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế sofa, nheo mắt nhìn cô, như thể vừa khám phá ra bí mật to lớn: "Em gái, cậu không thấy hôm nay chúng ta nói chuyện bao lâu rồi mà cậu vẫn chưa hề mắng Phó Thời Lễ một câu nào à? Không những không mắng, vừa rồi còn bênh anh ấy nữa đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!