Chương 4: (Vô Đề)

?

Lúc này Phó Thời Lễ tìm cô, có thể là chuyện gì chứ?

Minh Ý cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, chẳng lẽ là tới đón cô về nhà họ Diệp?

Chỉ là ý nghĩ đó vừa lóe lên liền bị cô lập tức gạt bỏ.

Sao có thể đặc biệt tới đón cô, thế thì ông chồng plastic Phó Thời Lễ này cũng quá tận tâm rồi?

Sau khi chào tạm biệt Thịnh An Ninh, Minh Ý mang theo đầy nghi hoặc bước xuống lầu.

Vừa ra khỏi cổng chính Tinh Nghệ truyền thông, Minh Ý lập tức nhìn thấy chiếc Bentley đen bóng nổi bật dừng ngay trước con xe hồng nhạt của cô.

Cửa kính phía sau xe hạ xuống một nửa, lờ mờ có thể thấy được gương mặt góc cạnh lạnh lùng của người đàn ông ngồi bên trong.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Thời Lễ hơi nhíu mày quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua lớp kính xe từ từ dừng lại trên gương mặt cô.

Thấy vậy, Minh Ý mím môi, bước nhanh về phía chiếc xe. Cô không vội lên xe, mà đứng trước cửa xe Phó Thời Lễ, giơ tay gõ nhẹ lên kính xe.

Đợi đến khi kính xe hạ hẳn xuống, Minh Ý mới cúi người, chống khuỷu tay lên khung cửa kính, nghiêng đầu cười quyến rũ với người trong xe: "Ngọn gió nào đưa Phó tổng đến đây vậy?"

Lông mày Phó Thời Lễ lại như nhíu thêm chút nữa, trong đáy mắt mang theo vài phần mất kiên nhẫn nhìn cô, ánh mắt dừng trên gương mặt cô trong chốc lát, môi mỏng khẽ mấp máy, giọng điệu lạnh lùng châm chọc: "Diễn xuất của em vẫn khoa trương như thế."

Minh Ý: "?"

Cái đệt???

Ý anh là gì?

Cái gì gọi là "vẫn" khoa trương?

Nói trắng ra là ra mắt ba năm rồi mà diễn xuất vẫn chẳng tiến bộ, chẳng trách trước giờ vẫn chỉ lẹt đẹt ở tuyến mười tám, ngay cả lễ trao giải danh tiếng cũng chỉ có thể nhận mấy cái "giải nước" — ý như vậy cô không hiểu nhầm chứ?

Phó Thời Lễ nhàn nhạt thu ánh nhìn lại, mở miệng dặn người đang ngồi ở phía ghế lái: "Tần Xuyên, cậu lái xe của vợ tôi về đi."

Tần Xuyên khẽ gật đầu: "Vâng, Phó tổng."

Minh Ý: "?"

Lái xe của tôi ít nhất cũng nên hỏi qua ý kiến tôi một câu chứ?

Dứt lời, Phó Thời Lễ cũng không nhìn biểu cảm của Minh Ý, giơ tay đẩy cửa xe bước xuống, âu phục thẳng thớm, đứng trước mặt cô: "Chìa khoá."

Minh Ý: "Làm gì?"

Thấy cô cảnh giác như vậy, Phó Thời Lễ bỗng thấy buồn cười, anh hơi cúi mắt, ánh nhìn đầy hứng thú lướt qua gương mặt cô, nhàn nhạt lên tiếng: "Sao? Em định tự lái xe về nhà họ Diệp?"

"……"

Tình hình giao thông ở Lệ Thành giờ này, nếu cô tự lái xe về nhà họ Diệp, e là khi cô đến nơi người ta cũng ăn xong bữa tối rồi.

Đệt, lại bị tên khốn này mỉa mai nữa!

Tức chết đi được!

"……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!