—
"Đợi em?" Minh Ý hơi ngẩn người: "Đợi em làm gì?"
Yết hầu Phó Thời Lễ khẽ động, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh chủ động hẹn Minh Ý, nói không hồi hộp là nói dối, đến mức lúc nãy khi Minh Ý còn chưa về, anh đã âm thầm chuẩn bị sẵn lời nói trong đầu.
Ngập ngừng một lát, Phó Thời Lễ mới mở miệng: "Chiều nay em có rảnh không, anh muốn đưa em tới một nơi."
Minh Ý rõ ràng có phần ngạc nhiên: "Nơi nào vậy?"
"Đến rồi em sẽ biết."
Cái gì chứ, còn thần thần bí bí nữa?
Minh Ý nửa tin nửa ngờ: "Được thôi, để em lên thay bộ đồ khác, lúc ở phim trường lỡ làm bẩn rồi."
Phó Thời Lễ gật đầu: "Ừ."
Nói xong, Minh Ý còn hơi chần chừ, nhìn anh một cái rồi mới quay người lên lầu.
Gần đây nhiệt độ ở Lệ Thành giảm mạnh, hôm nay gần như xuống âm độ, coi như ngày lạnh nhất trong mấy năm nay.
Về đến phòng ngủ, Minh Ý lấy từ tủ ra một chiếc q**n l*t nỉ ấm, cũng không biết Phó Thời Lễ sẽ đưa mình đi đâu, nhỡ đâu là ở ngoài trời thì phải mặc ấm hơn chút, lạnh thế này dễ chết cóng.
Nghĩ đến đó, Minh Ý bỗng nhớ ra điều gì, cô cầm điện thoại mở lịch xem ngày âm hôm nay.
"Cũng đâu phải rằm tháng Chạp." Minh Ý lẩm bẩm.
Rằm tháng Chạp là sinh nhật của ông cụ Phó, những năm trước cô đều cùng gia đình đến nhà cũ nhà họ Phó chúc thọ, lẽ ra năm nay với tư cách là cháu dâu, cô phải đi cùng Phó Thời Lễ.
Nhưng nếu không phải sinh nhật ông cụ, thì Phó Thời Lễ bí ẩn thế này để làm gì?
Đang suy nghĩ, trong đầu Minh Ý chợt thoáng hiện lại cuộc trò chuyện với Thịnh An Ninh trên xe ban sáng, ngay sau đó, một ý nghĩ có phần nực cười bật ra: Không lẽ Phó Thời Lễ muốn hẹn cô… đi chơi lễ?
Nghĩ vậy, Minh Ý hơi khựng lại.
Theo hiểu biết bao năm nay của cô về Phó Thời Lễ, anh vốn chẳng phải người để tâm mấy ngày lễ kiểu này, hơn nữa giữa hai người vẫn là mối quan hệ "ông chồng plastic", sao có thể vì một dịp lễ phương Tây mà bỏ dở công việc cả buổi chiều, đặc biệt ở nhà đợi cô để cùng đi chơi?
Nhưng nếu không phải vậy, thì hành động bất thường hôm nay của anh giải thích thế nào?
Minh Ý nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra lý do, đến khi ngồi trước bàn trang điểm mới hoàn hồn.
Thôi kệ, chưa cần biết Phó Thời Lễ định làm gì, ra ngoài vẫn phải ăn mặc xinh đẹp mới được.
Trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng: biết đâu… biết đâu hôm nay Phó Thời Lễ bỗng dưng muốn làm người tử tế, chẳng lẽ mình lại không chuẩn bị gì?
Nghĩ thế, Minh Ý cầm cọ tỉ mỉ trang điểm theo phong cách tiểu thư nhà giàu đang thịnh hành, kẻ eyeliner hơi hất lên, tô son bóng màu đỏ anh đào, khiến cả người toát lên nét sang lạnh, kiêu kỳ nhưng quyến rũ.
Trang điểm xong, cô xuống phòng thay đồ, chọn một chiếc váy nhung màu xanh đậm sang trọng, khoác ngoài áo dạ kẻ cùng tông, quàng thêm khăn len trắng ngà và đi đôi bốt cao sáu phân, vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.
Khi bước ra, Phó Thời Lễ đã thay xong vest đứng đợi. Không biết có phải vừa thấy cô hay không, bình thường anh luôn phối đồ đồng màu, hôm nay hiếm hoi đổi sang vest đen kết hợp cà vạt xanh, ton
-sur
-ton với váy của cô, trông như đã hẹn trước.
Nhìn cảnh đó, Minh Ý hơi sững lại.
Phó Thời Lễ nâng mắt, giọng vẫn nhàn nhạt như thường: "Sao thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!