*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—
Tối hôm ấy, Minh Ý ngồi xe của Phó Thời Lễ cùng về.
Cả đoạn đường, cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, tối nay Phó Thời Lễ bị làm sao mà hành xử kỳ lạ như vậy.
Dù ban đầu chuyện giấu hôn nhân là do cô đề xuất, nhưng Phó Thời Lễ cũng không hề phản đối mà đồng ý luôn. Minh Ý cứ tưởng rằng Phó Thời Lễ cũng không muốn người ngoài biết chuyện anh đã kết hôn.
Nhưng hôm nay anh lại đột nhiên công khai chuyện này, còn nói rất nhiều điều mập mờ, cô nhất thời không hiểu nổi lý do anh làm vậy.
Minh Ý nghĩ kỹ lại một chút, lúc ở phòng riêng, những lời Phó Thời Lễ nói khi đó cô chỉ mải xấu hổ, không nghĩ sâu xa. Nhớ lại những lời tối nay, anh nói rất nhiều, nhưng thực ra lại chẳng nói gì cả, từ đầu đến cuối cũng chẳng đề cập gì đến cô, hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô.
Ban đầu cô còn định về nhà chất vấn anh một trận, nhưng giờ nghĩ kỹ lại cũng chẳng có gì để hỏi. Hỏi nhiều lại giống như cô tự mình đa tình vậy, dù sao từ đầu tới cuối Phó Thời Lễ cũng chẳng nhắc tới nửa chữ nào liên quan tới cô.
Cùng lắm là sau hôm nay, mọi người biết tổng giám đốc tập đoàn Phó thị kết hôn sớm, có thêm một Phó phu nhân tồn tại mà thôi.
Nhưng Phó phu nhân thì có liên quan gì tới nữ diễn viên Minh Ý cơ chứ? QWQ
Nghĩ vậy, Minh Ý cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Về đến Tây Ngọc Nhạc Đình, Minh Ý không nói gì nhiều với Phó Thời Lễ, cô vào phòng tắm thư thái ngâm mình chuẩn bị đi ngủ.
Thế nhưng, đúng lúc Minh Ý vừa làm xong cả bộ skincare đêm, định lên giường ngủ thì cái bụng đói cồn cào lại bắt đầu kêu réo.
Minh Ý đưa tay sờ bụng đang réo vang, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm rồi.
Bữa tối ngoài mười hai miếng sườn kia ra, cô cũng chẳng ăn gì mấy, giờ chắc đã tiêu hóa sạch rồi, bảo sao bây giờ lại đói đến thế.
Minh Ý từ nhỏ có một tật xấu, đã đói bụng thì dù muộn hay buồn ngủ thế nào cũng chẳng ngủ nổi.
Do dự vài giây, Minh Ý khoác áo ngủ rồi mở cửa đi xuống tầng, định bụng xem trong tủ lạnh có gì ăn được không.
Xuống tới dưới nhà, Minh Ý vừa mở cửa tủ lạnh thì điện thoại sáng lên. Cô cúi đầu nhìn, màn hình vừa đúng lúc hiện hai tin nhắn mới từ Chu Dạng.
Minh Ý cau mày, giờ này Chu Dạng nhắn cho cô làm gì?
Cô nghi hoặc mở ra xem, nhưng giây tiếp theo, đọc rõ nội dung tin nhắn, Minh Ý suýt nữa thì ngất xỉu.
[Chu Dạng: Chị Minh Ý!! Người mà tối nay Phó tổng nói là thanh mai trúc mã, chính là chị đúng không!!]
[Chu Dạng: Tôi vừa về nhà mới nhớ ra tại sao thấy chiếc nhẫn của Phó tổng quen mắt như vậy, vì sáng nay tôi vừa thấy một chiếc giống hệt!!]
Minh Ý cạn lời, sao cô thấy giọng điệu cậu ta có vẻ hào hứng thế?
Ngừng mấy giây, Minh Ý cúi đầu trả lời.
[Minh Ý: ……]
[Minh Ý: Nếu cậu đã phát hiện ra thì tôi không phủ nhận nữa, nhưng nhớ giữ bí mật nhé.]
Nhắn xong, Minh Ý trực tiếp tắt màn hình, lấy từ tủ lạnh một cái xúc xích ngô và một hộp sữa ra, định bỏ vào lò vi sóng làm nóng ăn tạm.
Thế nhưng, vừa mới đóng cửa tủ lạnh quay người lại, cô liền va phải một bức tường người.
Cả người cô theo quán tính ngả ra sau, còn chưa kịp hét lên thì eo cô đã được một cánh tay vững vàng ôm lấy, kéo cô vào lòng, tiện thể còn dự đoán được hành động tiếp theo của cô, nhanh chóng đưa tay bịt miệng cô lại.
Minh Ý giật mình, theo bản năng giãy giụa hai lần, tới khi thấy rõ người trước mặt, cô mới phát ra hai tiếng ậm ừ, trừng mắt nhìn anh: "Còn không mau buông em ra?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!