Chương 37: (Vô Đề)

Minh Ý ngây người mất một lúc, rồi lại chăm chú đọc đi đọc lại dòng chữ trên màn hình thêm mấy lần nữa, đến nỗi gần như không nhận ra nổi mấy chữ "Coi như anh tạ lỗi với em" là gì.

Một hồi sau, Minh Ý mới ngẩng đầu đầy nghi ngờ, liếc nhìn về phía đối diện, nơi Phó Thời Lễ đang ngồi với vẻ mặt lơ đãng, nghe đạo diễn Trần nói chuyện lúc được lúc không.

Trong phòng có nhiều người, Minh Ý sợ bị ai đó nhìn ra điều gì khác thường, ánh mắt cũng không dám dừng lại lâu, chỉ ngừng hai giây rồi vội vàng thu hồi lại.

Nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi thấp thỏm.

Nhìn bàn ăn đầy những món tinh tế, cô thầm lẩm bẩm, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, tên xấu xa này lại biết nói tiếng người rồi sao?

Nghĩ đến đây, Minh Ý khẽ mím môi, thôi được, nể mặt bàn đồ ăn ngon lành này, cô đành cố gắng rộng lượng, miễn cưỡng tha thứ cho Phó Thời Lễ một lần, không so đo với anh nữa.

Lòng Minh Ý lúc này cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhìn bàn đồ ăn càng thấy ngon mắt hơn. Trong khi người khác đang nâng ly chúc tụng trò chuyện, Minh Ý đã âm thầm xử lý gần xong một đĩa sườn xào chua ngọt.

Phải công nhận đầu bếp của khách sạn Ritz Carlton nấu ăn rất hợp khẩu vị cô, cô thậm chí còn muốn thuê hẳn vị đầu bếp này về làm đầu bếp riêng cho nhà mình.

Thấy Minh Ý ngồi im lặng bên cạnh, ra sức xử lý đĩa sườn trên bàn, Thịnh An Ninh không nhịn được, khẽ nghiêng người nhắc nhở: "Ăn vừa thôi, em để ý cân nặng một chút có được không? Có nữ minh tinh nào như em không, bình thường không để ý ăn uống đã đành, hôm nay lại còn ăn ác hơn?"

Vừa nói, ánh mắt Thịnh An Ninh liếc qua đống xương nhỏ bên cạnh đĩa của Minh Ý, "Em xem đi, một hai ba bốn năm… chín mười mười một, chị ăn mười một miếng rồi đấy! Không được ăn nữa."

Minh Ý cắn nhỏ từng chút thịt trên miếng sườn đang ăn dở, sau đó bỏ mẩu xương vào đống xương bên cạnh, cười nói: "Vừa đẹp, đủ số chẵn."

"…"

Thịnh An Ninh cạn lời: "Em có nghe chị nói không vậy?"

"Có chứ."

Minh Ý quay đầu nhìn cô ấy, chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội: "Không phải chị không cho em ăn sườn nữa sao? Em nghe lời chị, đổi món khác là được chứ gì."

Dù sao đĩa cũng chẳng còn mấy miếng, Thịnh An Ninh không nhắc thì cô cũng chỉ định ăn nốt miếng này rồi dừng lại. Tuy rất thích món sườn chua ngọt ở đây, nhưng ăn sạch miếng cuối cùng thì hơi mất mặt, ở nhà thì được chứ ra ngoài vẫn phải giữ chút thể diện.

"Biết vậy thì tốt!" Thịnh An Ninh lấy điện thoại trong túi ra, "Chị ra ngoài nghe điện thoại một lát, quay lại ngay đây."

Trước khi rời đi, Thịnh An Ninh vẫn không quên nhắc Minh Ý lần nữa: "Không được ăn nữa, nghe rõ chưa."

Minh Ý liên tục gật đầu, cam đoan: "Chị yên tâm, em tuyệt đối nghe lời chị!"

"Thế còn tạm được."

Nói xong, Thịnh An Ninh nhẹ nhàng rời khỏi phòng riêng.

Thịnh An Ninh vừa rời đi, chỗ ngồi ở giữa liền trống, vô tình lại tạo cơ hội cho Chu Dạng lần nữa.

Chu Dạng rất biết tận dụng cơ hội, Thịnh An Ninh đi chưa đầy hai phút, cậu ta đã xoay đĩa sườn trở lại trước mặt Minh Ý, lấy đũa chung gắp một miếng đặt vào đĩa cô.

"Chị Minh Ý ăn thêm đi, vừa nãy tôi thấy chị có vẻ thích món này."

Thấy vậy, Minh Ý đầu tiên hơi ngẩn ra, rồi chẳng biết vì sao lại vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Phó Thời Lễ ở phía đối diện. Thấy anh đang cúi đầu nghe Kỳ Chu nói chuyện, cô mới thu hồi ánh mắt.

Cô mím môi: "Cảm ơn cậu."

Tuy không định ăn nữa, nhưng người ta có lòng tốt gắp cho, phép lịch sự cơ bản cô vẫn phải có.

Chu Dạng cười nhẹ: "Chị Minh Ý không cần khách sáo, giờ tôi không còn ý nghĩ gì khác với chị nữa, chỉ coi chị như chị gái thôi."

Minh Ý cười khan một tiếng, thầm nghĩ, dù cậu muốn có ý nghĩ khác cũng không còn kịp nữa rồi.

Nhưng Minh Ý không ngờ rằng, cảnh tượng này trong mắt người khác lại thành ra một kiểu hiểu lầm khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!