—
Nửa tiếng sau, Minh Ý vừa thu dọn đồ đạc vừa tức tối rời khỏi căn nhà cũ của nhà họ Phó.
Vì giận dỗi Phó Thời Lễ, lúc rời đi Minh Ý không thèm ngồi xe của anh, trực tiếp gọi điện thoại bảo Tạ Vân Đường đến đón.
Hôm qua Tạ Vân Đường ngủ lại nhà họ Tạ, cách nhà cũ Phó gia cũng chưa đầy nửa tiếng đi xe.
Vừa lên xe, Minh Ý đã tuôn một tràng oán thán Phó Thời Lễ.
"Cậu nói xem, lời anh ấy nói có giống của con người không? Tớ chỉ nhờ lấy hộ chai nước mà anh ấy dám hỏi lại có phải tay tớ gãy rồi không, còn bảo ông nội Phó không có nhà thì chẳng ai chống lưng cho tớ nữa cả!"
"Tức chết mất thôi! Phó Thời Lễ đúng là đồ đáng ghét!"
"Còn nữa, tối hôm qua anh ấy lại còn định bắt tớ trải chiếu ngủ dưới đất đấy!"
Suốt dọc đường, Tạ Vân Đường nghe Minh Ý mắng không ngừng nghỉ, vừa buồn cười vừa bất lực.
Từ nhỏ đến lớn, lần nào Minh Ý bị Phó Thời Lễ chọc tức cũng đều kể lể với cô, mỗi lần ít nhất phải nửa tiếng đồng hồ, không từ nào trùng lặp. Đặc biệt lúc Minh Ý nổi nóng, mắng người mà như tấu hài vậy.
Nghe đến đây, Tạ Vân Đường cố nhịn cười, hỏi xen vào: "Sao anh ấy lại bảo cậu ngủ dưới đất thế?"
"Vì phòng anh ấychỉ có một cái giường thôi!"
Nói rồi Minh Ý kể vắn tắt lại chuyện lần trước về nhà họ Diệp, cô bắt Phó Thời Lễ ngủ trên ghế sofa.
"Ít ra tớ còn cho anh ấy cái sofa, thế mà giờ anh ta ấy lại bảo tớ nằm luôn xuống đất đi!"
Minh Ý tức giận giậm chân: "Tiên nữ mà phải nằm đất à?"
Thấy vậy, Tạ Vân Đường lập tức phụ họa: "Đúng rồi! Làm sao có thể để tiên nữ Sở Sở của chúng ta ngủ dưới đất chứ, Phó Thời Lễ thật quá đáng!"
Tuy không rõ giữa Minh Ý và Phó Thời Lễ đã xảy ra chuyện gì, nhưng là bạn thân thì phải đồng lòng.
Những lúc thế này, ngoài nghe Minh Ý mắng Phó Thời Lễ, cách tốt nhất để làm cô nguôi giận chính là cùng cô than phiền.
Để tránh Minh Ý càng giận thêm, Tạ Vân Đường nhanh chóng đổi chủ đề: "Thôi, không nói về anh ấy nữa! Tớ chưa chưa ăn gì, cậu ăn chưa? Muốn ăn gì, tớ đưa cậu đi!"
Minh Ý suy nghĩ vài giây: "Đi ăn thịt nướng đi, hôm qua lúc xong việc tớ định đi ăn cùng quản lý nhưng Phó Thời Lễ đột nhiên xuất hiện nên không đi nữa, quản lý của tớ nói gần đây có một quán rất ngon."
"Được, vậy đi quán đó luôn." Tạ Vân Đường hỏi: "Cậu biết địa chỉ không? Biết thì gửi luôn vào điện thoại tớ đi."
"Được."
Minh Ý nhanh chóng tìm địa chỉ quán thịt nướng mà lần trước Thịnh An Ninh giới thiệu trên app, rồi sao chép gửi sang điện thoại của Tạ Vân Đường.
Nửa tiếng sau, Minh Ý và Tạ Vân Đường đến một trung tâm thương mại cao cấp ở nội thành Lệ Thành. Đỗ xe ở tầng hầm xong, hai người trực tiếp lên tầng bốn.
Quán thịt nướng này nằm ngay bên phải cửa thang máy tầng bốn, rất dễ tìm, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy ngay.
Quả nhiên giống như lời Thịnh An Ninh nói, quán thịt nướng này rất đông khách, trang trí theo phong cách Hàn Quốc điển hình, tạo cảm giác như bước vào một bộ phim Hàn Quốc.
Vào trong, Tạ Vân Đường chọn một phòng riêng yên tĩnh. Dù sao nghề nghiệp của Minh Ý cũng không như người thường, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Gọi đồ ăn xong, Minh Ý mới yên tâm bỏ mũ và khẩu trang xuống.
Đợi phục vụ cầm menu ra ngoài, Tạ Vân Đường mới hỏi chuyện Minh Ý: "Sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh ra ngoài thế? Bộ phim lần trước cậu nói đã đóng xong rồi à?"
"Chưa xong đâu." Minh Ý lắc đầu: "Hôm nay tớ không có cảnh quay, coi như nghỉ phép một ngày, sáng sớm mai lại phải quay tiếp rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!