Chương 32: (Vô Đề)

Anh làm thế là có ý gì đây?

Định trả đũa việc trước đây ở nhà họ Diệp cô bắt anh ngủ sofa sao? Nhưng mà nhà anh làm gì có sofa cơ chứ?

Nghĩ tới đây, Minh Ý nhỏ giọng lầm bầm: "Đồ keo kiệt!"

Nói xong, còn chưa đợi Phó Thời Lễ lên tiếng, Minh Ý bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức hất nhẹ cằm, ánh mắt ngang ngạnh nhìn sang: "Nếu anh không cho em ngủ giường, em sẽ đi mách ông nội, nói anh bắt nạt em!"

Phó Thời Lễ bất giác thấy đau đầu, anh khẽ nhíu mày, hơi nhấc mí mắt, nhìn thẳng cô: "Em không thể đổi chiêu mới mẻ hơn một chút à?"

Minh Ý kiêu kỳ hơi ngẩng cằm lên, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của anh: "Anh cứ nói là có đồng ý hay không thôi!"

Nghe vậy, Phó Thời Lễ không nói lời nào, chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm gương mặt cô vài giây, sau đó không đáp tiếng nào quay người đi về phía phòng tắm.

"?"

Anh có ý gì đây?

Minh Ý cau mày: "Anh thực sự không sợ em mách ông nội à?!"

Bước chân Phó Thời Lễ dừng lại hai giây, sau đó quay đầu bình thản đáp: "Nếu em không ngại ông nội biết hai chúng ta bắt tay diễn kịch, thì cứ đi mách đi."

Dứt lời, Phó Thời Lễ quay người đẩy cửa phòng tắm, không hề ngoảnh lại bước vào trong.

Ở nguyên tại chỗ, Minh Ý tức tới mức giậm chân: "Cái đồ khốn này! Dám uy h**p chị đây á á á!!!"

Nhưng mà ban nãy cô cũng chỉ dọa dọa Phó Thời Lễ một chút thôi, chẳng thể nào chỉ vì chuyện cỏn con thế này mà thật sự chạy tới làm phiền ông nội nghỉ ngơi.

Nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền tới, Minh Ý khẽ thở dài, sau đó miễn cưỡng đi về phía giường. Chiếc giường của Phó Thời Lễ trông khá lớn, chắc phải hơn hai mét.

Cũng chỉ ở tạm một đêm thôi, cô đành miễn cưỡng chịu đựng, chen chúc với Phó Thời Lễ một chút vậy.

Đợi tới khi Phó Thời Lễ từ phòng tắm đi ra, Minh Ý đã chiếm tới hai phần ba chiếc giường.

Cô ngủ vốn chẳng ngoan ngoãn, hay lăn qua lộn lại. Lần trước ở Giang Thành, Minh Ý đã kê hai cái gối ở giữa, khiến cô không thể nào xoay trở, sáng hôm sau tỉnh dậy người ê ẩm đau nhức.

Nghe thấy động tĩnh, Minh Ý ngẩng đầu nhìn sang, Phó Thời Lễ đang đứng tại chỗ, ánh mắt vừa khéo chạm vào mắt cô.

Thấy vậy, Minh Ý lườm anh một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy tiên nữ bao giờ à?"

Phó Thời Lễ khẽ bật cười, bước tới gần đáp chẳng đâu vào đâu: "Sao thế? Lần này ông nội không giúp em à?"

Sắc mặt Minh Ý thoáng mất tự nhiên, phản bác theo bản năng: "Làm gì có! Là em không muốn nửa đêm khuya khoắt quấy rầy ông nghỉ ngơi, nên mới miễn cưỡng ngủ tạm với anh một đêm thôi!"

Phó Thời Lễ cười lạnh, vén chăn lên giường: "Em cũng có thể trải chiếu nằm đất."

Minh Ý: "……?"

Mẹ nó chứ???

Nơi đây chẳng giống khách sạn ở Giang Thành, phòng ngủ của Phó Thời Lễ chỉ có đúng một cái chăn, mắt thấy anh sắp sửa nằm xuống, Minh Ý không nhịn được cảnh cáo: "Ban đêm anh không được phép giành chăn của em, nghe chưa?"

Phó Thời Lễ ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt đen nhánh đối diện cô hai giây: "Nếu anh nhớ không lầm, cái chăn này là của anh mà."

Ngừng một chút, Phó Thời Lễ thong thả lên tiếng: "Phải là Phó phu nhân đừng có giành chăn của anh chứ nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!