–
Thịnh An Ninh lén lấy khuỷu tay huých nhẹ Minh Ý, thì thầm: "Chồng em đặc biệt đến đón mà sao em chẳng nói với chị một câu?"
"……"
Minh Ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Thời Lễ: "Vì em cũng không biết mà."
"Được rồi, được rồi." Thịnh An Ninh nói: "Xem ra hôm nay kế hoạch ăn thịt nướng của chị lại đi tong rồi. Thôi em mau đi đi, chồng em chắc chờ em lâu rồi đấy, chị cũng về nhà đây."
Vì sự xuất hiện đột ngột của Phó Thời Lễ, Minh Ý không ăn được thịt nướng cùng Thịnh An Ninh. Để bù đắp cho Thịnh An Ninh, Minh Ý lại nợ chị thêm một bữa nữa.
Lên xe rồi, Minh Ý mới ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ, nhỏ giọng trách móc: "Sao anh lại đột nhiên đến mà chẳng báo em một tiếng?"
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi nâng mắt, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên mặt cô, bình thản đáp: "Chiều nay ông nội gọi điện bảo anh đưa em về nhà ăn cơm."
"Còn vì sao anh không báo trước cho em—"
Anh ngừng lại hai giây, ánh mắt từ từ di chuyển, rơi thẳng vào đôi mắt hạnh xinh đẹp linh động của Minh Ý, chăm chú nhìn cô không chớp.
Anh nhẹ nhàng cất giọng: "Phó phu nhân có phải nên giải thích với anh một chút, tại sao anh lại bị cho vào danh sách đen WeChat lần nữa rồi hả?"
"……"
Minh Ý chột dạ mím môi, cô cũng chẳng hiểu tại sao lúc nãy lại đột nhiên rất muốn chặn Phó Thời Lễ, giờ nghĩ lại quả thực hơi vô lý.
Nghĩ tới đây, Minh Ý do dự vài giây, đầu óc nhanh chóng nghĩ cách đối phó. Cô không thể nói với Phó Thời Lễ rằng: tại anh không giới thiệu bạn bè của anh với em nên em không vui mới chặn anh…
Phó Thời Lễ mà nghe thấy chắc sẽ nghĩ cô bị thần kinh. Với lại, dù là thật đi nữa thì cô cũng không thể nói ra, mặt mũi cô còn để đi đâu!
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi lâu, Minh Ý dứt khoát tìm đại một cái cớ: "À… chắc em ấn nhầm đấy, khi nào tâm trạng tốt sẽ bỏ chặn anh."
Lý do này vốn đã không đáng tin, lại còn thêm câu sau càng chẳng tin nổi.
Phó Thời Lễ khẽ nheo mắt lại: "Thế à?"
Minh Ý hơi chột dạ, theo bản năng tránh ánh mắt anh: "Cùng lắm bây giờ em bỏ chặn anh là được chứ gì."
Nói rồi Minh Ý cúi đầu lục điện thoại trong túi xách ra, vài động tác nhanh gọn mở WeChat, bỏ chặn Phó Thời Lễ.
Cô ngẩng đầu: "Được chưa?!"
Phó Thời Lễ không nói gì, cúi đầu mở khung trò chuyện với Minh Ý, tiện tay gửi đi một dấu chấm câu.
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại của Minh Ý sáng lên, hiển thị một tin nhắn WeChat chưa đọc. Cô vô thức mở ra xem.
[Phó Thời Lễ: .]
"…………"
Minh Ý tức tối nhấn mạnh điện thoại tắt màn hình: "Vô vị!"
Thấy vậy, Phó Thời Lễ khẽ nhướng mày, khóe môi thoáng hiện lên nụ cười không dễ nhận ra, rồi thu hồi ánh mắt.
Suốt đường đi sau đó, cả hai đều không nói gì. Khoang xe im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trong không khí thoảng nhẹ hương Tuyết Tùng, hòa quyện với mùi hương hậu vị của dòng nước hoa Tự Do mà Minh Ý dùng.
Rất thơm, rất dễ chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!