—
Sáng hôm sau, Minh Ý bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Dạo này cô đang trong kỳ nghỉ, không có lịch trình gì. Cộng thêm việc lạ giường, cả đêm trằn trọc lăn qua lăn lại khiến cô chẳng ngủ được bao nhiêu. Giờ bị gọi dậy đột ngột, mắt cay xè, đầu đau như muốn nổ tung.
Ban đầu Minh Ý định không nghe máy, nhưng đầu dây bên kia cứ kiên trì gọi mãi. Do dự một lúc lâu, cô mới mơ màng với tay lấy điện thoại trên táp đầu giường, bấm nghe một cách đại khái rồi áp vào tai: "Alo?"
Vì còn ngái ngủ nên giọng cô lười biếng, mềm dính, đuôi âm lộ rõ vẻ bực bội.
Bên kia, Thịnh An Ninh sững người mất một giây, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ: "Giờ này rồi mà em còn ngủ à?"
Minh Ý mơ màng "ừm" một tiếng, khẽ ngáp: "Có chuyện gì vậy, chị An Ninh?"
Giọng cô mềm đến mức như tan ra được, như mèo con làm nũng, khiến một người từng trải bao sóng to gió lớn như Thịnh An Ninh cũng suýt nữa bị cuốn theo.
Thấy vậy, Thịnh An Ninh đặt kịch bản trong tay xuống, bật cười trêu: "Xem ra trận chiến tối qua khá kịch liệt lắm nhỉ!"
"Gì cơ?"
Có lẽ vì vừa tỉnh dậy, não bộ còn chưa tỉnh táo, lúc đầu Minh Ý không kịp phản ứng. Vài giây sau, cô mới kịp hiểu ra.
Mặt cô "soạt" một cái đỏ ửng, cơn buồn ngủ lập tức tan biến một nửa: "Chị nói linh tinh gì đấy, chị An Ninh!"
Nghe vậy, Thịnh An Ninh bật cười, vẻ mặt như kiểu "chị biết hết rồi": "Ôi giời, còn ngại gì nữa, vợ chồng hợp pháp làm chuyện đó thì có gì không bình thường? Mà nhìn cái giờ em thức dậy hôm nay, xem ra thể lực của Phó tổng cũng không tệ đâu."
"…"
Minh Ý: "Thật sự không phải như chị nghĩ đâu, em chỉ là lạ giường, ngủ không ngon thôi."
Cô giãy giụa một cách yếu ớt để giữ lấy sự trong sạch của mình, nhưng cũng không nói thêm gì về mối quan hệ giả tạo giữa cô và Phó Thời Lễ.
Thịnh An Ninh vốn không phải kiểu người thích đào sâu chuyện đời tư nghệ sĩ, vừa rồi chỉ là trêu chọc một chút. Hai người nói qua loa vài câu liền chuyển sang việc chính.
"Lần này em xuất hiện ở lễ trao giải Danh Kịch và nhận được giải Nghệ sĩ được quan tâm nhất, dù so với những giải khác thì giá trị không cao bằng, nhưng dù sao cũng là giải chính thống. Hôm qua công ty đã mua cho em hai lượt hot search, sáng nay chị xem vẫn còn nằm trong top 10, khá ổn đấy."
"Cũng vì vậy mà sáng nay vừa đi làm là chị đã nhận được hai kịch bản, với một hợp đồng quảng cáo. Lát nữa em tranh thủ qua xem nhé. Cái quảng cáo đó ban đầu bên họ định mời Mạnh Trân Trân, nhưng vì hôm qua cô ta không đoạt được giải nào nên họ muốn đổi người. Thế là liên hệ với chị. Nếu em không bận gì thì sang ký hợp đồng sớm luôn, chậm ngày nào lại phát sinh chuyện thì phiền."
Minh Ý gật đầu: "Vâng, em biết rồi chị An Ninh. Vậy chiều em qua."
"Được, chị chờ em ở văn phòng."
Nói rồi, Thịnh An Ninh như chợt nhớ ra điều gì, bật cười thành tiếng: "À đúng rồi, nhắc tới Mạnh Trân Trân, chị kể em nghe, hôm qua lúc em lên xe của Phó tổng rời đi."
"Em không biết đâu, sắc mặt của Mạnh Trân Trân lúc đó… trời ơi, chị cười chết mất. Em bảo cô ta ngày thường cao ngạo thế cơ mà, vậy mà lần này bị Phó tổng tạt thẳng một bụng khói xe vào mặt cũng chẳng dám hó hé gì. Nếu đổi lại là người khác, cô ta đã phát tác từ lâu rồi."
Câu chuyện này thực ra có nguồn cơn. Gia cảnh Mạnh Trân Trân thuộc hàng trung lưu, từ lúc bước chân vào giới giải trí đã nỗ lực hết mức để tìm đường vào giới hào môn.
Hồi mới ra mắt chưa lâu, cô ta từng quen một vị "tổng giám đốc" trong một bữa tiệc xã giao. Hai người yêu đương mặn nồng một thời gian, thỉnh thoảng Mạnh Trân Trân còn đăng ảnh khoe tình cảm trên Weibo. Ai ngờ về sau phát hiện cái gọi là "tổng giám đốc" đó chỉ là quản lý một công ty nhỏ. Lúc đầu khoe yêu đương ngọt ngào bao nhiêu, sau này chia tay lại ồn ào bẽ bàng bấy nhiêu.
Cô ta còn mượn chuyện đó để bán thảm, dựng lên hình tượng "gái ngoan bị lừa". Còn cái anh "tổng giám đốc" kia thì bị fan não tàn của Mạnh Trân Trân công kích trên mạng suốt hai tháng trời.
Chưa đợi Minh Ý mở miệng, Thịnh An Ninh đã khẽ hừ mũi cười khẩy, hiển nhiên cũng nhớ lại chuyện đó.
"Cũng đúng, người ta là người cầm quyền của cả Tập đoàn Phó thị, đừng nói là tạt khói xe, cho dù có tát cho cô ta hai cái giữa chốn đông người, cô ta cũng phải tươi cười đón nhận thôi."
Nghe vậy, Minh Ý khẽ cười, không bình luận gì. Nhưng theo những gì cô biết về Phó Thời Lễ, tình huống giả định đó chắc chắn không bao giờ xảy ra.
Lý do rất đơn giản, kiểu người như Phó Thời Lễ chẳng bao giờ thèm để tâm tới mấy diễn viên hạng xoàng. Dù có chuyện gì thật sự khiến anh không hài lòng, cũng chẳng đến mức anh phải tự mình ra tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!